Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ông chủ quán mì vội hỏi: “Diệp Phong, bọn họ nói cậu thắng được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn, có đúng vậy không?” 

“Ừm…”, Diệp Phong khẽ đáp lại. 

Thôn Tiểu Hà lập tức bùng nổ, mọi người không dám tin vào điều đó. 

“Là cậu thật sao? Người tham gia đại hội đấu văn đều là các nhân vật lớn, có thể nói là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thật khó mà tin được cậu có thể giành hạng hai”. 

“Gia gia, con đã nói rồi, cái người tên Diệp Phong giành giải tại đại hội đấu văn chính là Diệp Phong ca ca đấy, là do mọi người không tin con thôi”, một đứa bé trai khoảng bảy, tám tuổi ngửa đầu nhìn trưởng thôn và nói. 

Trưởng thôn phấn khích đến nỗi không nói nên lời, liên tục đi qua đi lại, chà xát hai tay vào nhau: “Ta vẫn luôn cảm thấy tài văn chương của cậu rất tốt, không ngờ cậu lại có thể đánh bại tài nữ, tài tử khắp thiên hạ mà giành được vị trí thứ hai. Diệp Phong à, cậu có biết đó là vinh quang như thế nào không? Nửa đời sau của cậu không cần phải lo âu nữa rồi!” 

Nhìn thấy các thôn dân mừng rỡ như vậy, nhưng Diệp Phong vẫn thản nhiên, cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến hắn ta. 

Ánh mắt mọi người nhìn hắn ta tràn đầy sự sùng bái, cả đám tụ lại tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả. 

Cuối cùng, vẫn là đứa cháu trai của trưởng thôn cắt ngang niềm vui của bọn họ. 

“Diệp Phong ca ca, vì sao bọn họ lại nói huynh giết người?” 

Nụ cười trên môi trưởng thôn cứng lại, trong đôi mắt đục ngầu vụt qua tia lo lắng: “Đúng rồi, vì sao bọn họ lại nói cậu giết người? Đám người kia thấy cậu dễ bắt nạt nên đổ hết tội lỗi lên đầu cậu sao?” 

“Diệp Phong, có thể giải thích rõ chuyện này được không? Nếu không cách nào giải thích được thì cậu mau trốn đi, quạ trong thiên hạ vẫn luôn là đen, đám… quan lại kia đa phần không phải thứ gì tốt, chúng rất thích bắt nạt dân thường như chúng ta”. 

“Học viện đã điều tra rõ ràng, hung thủ không phải ta, ta tin hắn sẽ nhanh chóng bị quan phủ bắt được”. 

“Thật sao? Nếu quả thật là thế thì tốt quá. Diệp Phong, cậu có biết học viện Hoàng Gia là nơi mà tất cả tài tử trong thiên hạ đều mơ ước không? Chỉ cần xuất thân từ đó thì ngày sau chắc chắn có thể làm đại quan, tương lai cậu xán lạn thì cúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!” 

Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên sóng vai đứng cạnh nhau, bất giác cả hai đều cảm thấy hâm mộ Diệp Phong. 

Các thôn dân ở thôn Tiểu Hà đã đặt toàn bộ lòng tin vào Diệp Phong, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được như hắn ta. 

Tuy người dân trong thôn nghèo khó, nhưng rất nhiệt tình, biết rõ bọn họ là bạn của Diệp Phong và từng giúp đỡ hắn ta, mỗi một nhà đều mang gạo và thức ăn đến, chiêu đãi bọn họ một bữa phong phú. 

Tuy đồ ăn không ngon miệng bằng ở phủ Dạ Vương, nhưng lại là bữa ăn ngon nhất mà Cố Thanh Hy từng ăn từ sau khi xuyên không đến. 

Sau bữa tối, Diệp Phong đưa Diệp bà bà đi nghỉ ngơi, rồi một mình cầm theo chuông Phá Hồn đi đến chỗ Ma tộc. 

Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng chờ hắn trong khu rừng nhỏ, vừa gặp, bọn họ vừa quan tâm lại vừa uy hiếp: “Vẫn là câu nói đó, một ngày, ta chỉ cho ngươi thời gian là một ngày, nếu ngươi vẫn chưa quay về, ta sẽ một mình xông vào Ma tộc”. 

Tiêu Vũ Hiên phe phẩy cây quạt, cười nói: “Còn ta nữa, ta sẽ cùng nha đầu xấu xí này xông vào Ma tộc. Ba người chúng ta là một, chỉ cần một người gặp nạn, hai người kia quyết không đứng ngoài mà nhìn”. 

Diệp Phong cảm thấy cay cay sống mũi, khắc sâu những người này trong tim, rồi mỉm cười gật đầu và đi đến nơi mà hắn ta muốn đi nhất. 

Nhìn theo bóng lưng cô đơn của hắn ta, Cố Thanh Hy cảm thấy có chút bất an, cứ như sẽ xảy ra chuyện gì đó. 

“Nha đầu xấu xí, ngươi nghĩ Lan kỳ chủ có trả tự do cho Diệp Phong không?” 

“Cứ đợi đi!” 

Thời gian dần trôi qua, thoáng chốc đã sắp hết một ngày, bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô độc kia xuất hiện ở cổng thôn. 

Tiêu Vũ Hiên nôn nóng đi qua đi lại, nói to: “Nha đầu xấu xí, ta càng nghĩ càng thấy không đúng, Diệp Phong hiền như vậy, sao có thể đấu lại đám sài lang hổ báo kia được, hay là, chúng ta đến Ma tộc xem thử đi!” 

“Được, đi thôi!” 

Tiêu Vũ Hiên gấp quạt lại, tiện tay giắt ở sau lưng, hắn ta đang định đi đến Ma tộc thì thình lình bị một cây ngân châm đâm vào cổ. 

Mắt hắn ta tối sầm, cả người loạng choạng rồi ngã xuống. 

Trong cơn mê, hắn ta cảm giác được có người đỡ lấy mình và nói khẽ một câu: “Ngươi ngủ một giấc trước đi, sau khi tỉnh, mọi việc đều được giải quyết”. 

Móa… 

Nàng ấy muốn làm gì? 

Một mình xông vào Ma tộc? 

Tiêu Vũ Hiên muốn nói với nàng ấy rằng Ma tộc không phải nơi dễ xông vào như vậy đâu, nếu không có hắn ta dẫn đường thì ngay cả cổng cũng chưa chắc nàng ấy tìm ra được. 

Đáng tiếc, hắn ta đã ngất đi, ngay cả cơ hội để nói cũng không có. 

Cố Thanh Hy cởi áo choàng ra, đắp lên người Tiêu Vũ Hiên rồi một mình rời khỏi thôn Tiểu Hà. 

Dịch trạm của sứ thần Triệu quốc. 

 Cố Thanh Hy trèo tường vào, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ của Dịch Thần Phi. 

Nàng vòng tay trước ngực, tựa cửa, nhếch mép nở một nụ cười lười nhác, từ trên cao nhìn xuống. Lúc này, Dịch Thần Phi đang tắm rửa. 

Khói nước lượn lờ, có một ánh mắt đang dõi theo mình, Dịch Thần Phi muốn không quan tâm cũng không được. Hắn ta đưa lưng về phía Cố Thanh Hy, nở một nụ cười khổ. 

“Tam tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, muội xông đến dịch trạm là để nhìn ta tắm rửa à?” 

“Mỹ nam tắm rửa rất mát mắt nha!” 

Dịch Thần Phi đỏ mặt. 

Trên người hắn ta hiện không một mảnh vải, Cố Thanh Hy lại gọn gàng, chỉnh tề đứng tựa cửa, nhìn chằm chằm vào hắn ta, việc này quả thực khiến hắn ta xấu hổ không thôi. 

Hắn ta rầu rĩ nói: “Có thể đợi ta thay đồ không?” 

“Huynh cứ thay đi, ta không ngại mà”. 

“…” 

Nàng đứng đó nhìn chằm chằm thì bảo hắn ta thay thế nào? 

Trong lúc hắn ta còn đang lo lắng, đột nhiên, Cố Thanh Hy xoay người. 

Dịch Thần Phi liếc mắt thấy, bỗng hắn ta cảm thấy rất nghi hoặc. 

Mấy ngày trước, nha đầu này còn rất huênh hoang, hôm nay khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, sao nàng có thể dễ dàng tha cho hắn ta được? 

Tay phải duỗi ra, một bộ quần áo trắng như tuyết nhanh chóng rơi vào tay, Dịch Thần Phi nhanh nhẹn khoác lên người, rồi thắt đai lưng, sau đó mới chậm chạp bước đến trước mặt Cố Thanh Hy. 

“Không biết tam tiểu thư đại giá quang lâm là có việc gì cần dạy bảo?” 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT