Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Chắc chắn rồi, ngọc này trong suốt và lấp lánh, nhất định không phải bạch ngọc bình thường, với lại hình dáng này đẹp quá, ta đã nhìn thấy rất nhiều cây trâm đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy cây trâm nào đẹp như nó”. 

“Ta cũng thế, với lại các cô có nhìn thấy không, trên đầu cây trâm là hai con bướm bay song song nhau. Các cô nói xem tại sao Thượng Quan phu tử lại tặng một cặp bươm bướm, lẽ nào ngài ấy muốn tìm ý trung nhân, định mượn lý do này để tặng trâm cài cho người trong lòng của ngài ấy?” 

Câu này vừa ra, các học trò nữ của học viện lập tức sôi trào. 

Tất cả mọi người đều mong chờ, rất muốn Thượng Quan Sở tặng cây trâm đó cho mình. 

Các nam nhân cũng muốn có được cây trâm kia để tặng cho người trong lòng của mình. 

Cố Sơ Vân càng kích động hơn. 

Nàng ta yêu thầm Thượng Quan Sở đã lâu. 

Nếu có thể nhận được cây trâm của Thượng Quan Sở, dù có bắt nàng ta làm gì, nàng ta cũng bằng lòng. 

Nàng ta muốn có được cây trâm đó hơn bất cứ ai khác. 

Cố Thanh Hy xích lại gần, ao ước hỏi: “Ngài vừa mới nói, chỉ cần viết một câu chuyện nhỏ có thể làm mọi người cảm động thì sẽ tặng cây trâm này cho người đó, có thật không ạ?” 

“Ta là phu tử của học viện, đã nói thì đương nhiên phải giữ lời”. 

“Được, có giới hạn chủ đề không ạ? Ta sẽ đi viết ngay”. 

“Không có, chủ đề không giới hạn, các ngươi cứ tự do phát huy”. 

“Còn thời gian thì sao ạ?” 

“Thời gian trong vòng nửa tháng”. 

“Nộp bài sớm có được không ạ?” 

“Được nhé”. 

Ở một góc độ không ai nhìn thấy, khoé miệng Thượng Quan Sở hơi cong lên. 

Quả nhiên hắn ta đoán không sai, Cố Thanh Hy thích cây trâm này. 

Hắn ta tin rằng chỉ cần nàng chịu viết, hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về nàng. 

“Được thôi, Thượng Quan phu tử, học viện có nhiều người nghe thấy lắm đấy, ngài không được đổi ý đâu nhé?” 

“Đương nhiên, nhưng chẳng phải Cố tam tiểu thư không muốn ở lại học viện sao? Nếu cô nhất quyết muốn đi, ta có thể xin viện trưởng giúp cô”. 

Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng: “Sao có thể, họ đã có thê tử, có con cái còn ở lại đây học, ta chưa có con, đâu có lý do nào không thể học tiếp. Thượng Quan phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều cố gắng để viết ra được một câu chuyện cảm động nhất”. 

“Như vậy rất tốt, bổn phu tử sẽ mỏi mắt mong chờ”. 

“Tuân lệnh, ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” 

Thượng Quan Sở cất trâm bạch ngọc, bọc nó bằng một miếng vải. Hắn ta có thể cảm nhận được rõ trong mắt Cố Thanh Hy hàm chứa sự tham lam, quyết tâm như thể nhất định phải có được. 

Sở dĩ hắn ta sẽ làm vậy, thứ nhất là vì muốn tặng cây trâm này cho Cố Thanh Hy nhưng khổ nỗi lại không có lý do. 

Thứ hai là vì muốn xem thử rốt cuộc nàng có thể viết ra câu chuyện cảm động như thế nào, có liên quan đến tuổi thơ của nàng hay không. 

Trong tiết học này, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ nên viết thế nào mới cảm động. 

Đặc biệt là Cố Sơ Vân, đây là cơ hội duy nhất để nàng ta tiếp cận Thượng Quan Sở, nàng ta không muốn bỏ lỡ. 

Cố Thanh Hy nâng bút, viết liên tục gần như không hề suy nghĩ, như thể trong đầu nàng đã có sẵn vô số câu chuyện có thể viết đầy trang giấy. 

Nhìn thấy biểu hiện của Cố Thanh Hy, Cố Sơ Vân càng sốt ruột hơn, nhưng càng nhanh, nàng ta càng viết không tốt, đầu óc rối như tơ vò. 

“Các ngươi nhìn kìa, Cố Thanh Hy viết nhanh quá”. 

“Đúng thế, hình như nàng ấy không suy nghĩ, viết lia lịa thành một đống luôn rồi kìa”. 

“Có khi nào nàng ta đang viết linh tinh không? Làm gì có ai viết truyện là không cần suy nghĩ, dù là nước cũng phải suy nghĩ chứ”. 

“Chuyện này ai biết, Cố tam tiểu thư không còn là Cố tam tiểu thư bao cỏ của trước kia, có thể nàng ấy xuất khẩu thành chương, xuất thủ thành thơ thật đấy”. 

“Ai da, các ngươi quan tâm nàng ta làm gì, chúng ta cũng viết nhanh lên, coi chừng bị nàng ta giành hạng nhất”. 

“Đúng đấy, chúng ta mau viết đi”. 

Một tiết học kết thúc. 

Tiếng chuông vang lên thông báo kết thúc. 

Thượng Quan phu tử hỏi: “Đã hết thời gian, các ngươi viết sao rồi?” 

“Phu tử, có thể thêm một ít thời gian nữa được không ạ, ta vẫn chưa viết xong”. 

“Phu tử, ta cũng chưa viết xong”. 

“Phu tử, thời gian quá ngắn, dù có viết thế nào cũng không thể làm người khác cảm động”. 

“Cố Thanh Hy, còn cô thì sao?”, Thượng Quan Sở hỏi Cố Thanh Hy. 

Cố Thanh Hy lắc đầu: “Thời gian đúng là hơi ngắn, nhưng chẳng phải phu tử đã nói rồi sao, chúng ta có thời gian nửa tháng. Ngài cho ta thời gian một tiết học nữa là ta sẽ viết xong”. 

Những câu chuyện mà mọi người viết được phát ra. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT