Lọc Truyện

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tất cả mọi người đều bị lôi cuốn, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, còn có người khóc, liên tục lau nước mắt, vừa khụt khịt vừa nói: “Câu chuyện mà Dạ Vương phi viết thật bi thảm, nữ chính vốn được sủng ái hết mực, vì một biến cố mà từ năm mười tuổi đã bị bắt vào hoàng cung, hàng đêm phải chịu đủ mọi tra tấn, còn bị cưỡng hiếp sinh ra đứa nhi tử đầu của bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch. Năm nàng ấy bị bắt mới mười tuổi thôi mà, tại sao Hiên Viên Cẩm Trạch lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?” 

“Ta cảm thấy Thất ca ca của nữ chính Dương Sở Nhược mới thảm. Một nhân tài tuyệt thế, văn võ song toàn như hắn mà lại chết quá thê thảm, còn cả Dương gia nữa, họ đều là người trung liệt mà, Hiên Viên Cẩm Trạch thật chẳng ra gì”. 

“Không, người thảm nhất là nhi tử của Dương Sở Nhược. Hắn vốn nên là hoàng tử, nhưng vì Hiên Viên Cẩm Trạch không thừa nhận mà hắn phải sống một cuộc sống thậm chí còn không bằng nô tài trong cung. Từ khi sinh ra hắn chưa từng được ăn một bữa no, ngày ngày ăn đói mặc rét, nhưng hắn chưa bao giờ phàn nàn, lần nào cũng tiết kiệm đồ ăn cho Dương Sở Nhược ăn. Đứa trẻ này hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng”. 

“Đúng vậy, từ khi được sinh ra hắn đã bị cầm tù trong đài Lan Lăng, chưa từng bước ra ngoài một bước. Lần ra ngoài duy nhất là bị phụ thân ruột của mình, cũng chính là tên bạo quân Hiên Viên Cẩm Trạch kia nhốt vào lồng trong đấu thú trường, cuối cùng bị thú dữ cắn đứt một cánh tay, chắc là lúc đó hắn bất lực lắm”. 

“Ta vẫm cảm thấy Dương Sở Nhược thảm, người thân của nàng ấy đã bị tra tấn đến chết, nàng ấy còn phải trơ mắt nhìn nhi tử ruột của mình bị cắn đứt lìa một cánh tay, chết vì chảy máu quá nhiều. Còn phu quân Hiên Viên Cẩm Trạch của nàng ấy lại ôm mỹ nhân khác vỗ tay cười lớn, ra lệnh cho tất cả thái y không được chữa trị. Cảm giác bất lực đó không phải người bình thường có thể cảm nhận được”. 

“Không không không, Hiên Viên Cẩm Trạch mới thảm. Mặc dù hắn ta là bạo quân, hại cả Dương gia chết hết, còn làm hại Dương Sở Nhược thê thảm như vậy, nhưng lòng hắn ta chắc chắn cũng rất đau khổ. Nếu không phải do tỷ tỷ của Dương Sở Nhược lừa dối hắn ta, đùa bỡn tình cảm của hắn ta, hắn ta đã không đột ngột thay đổi tính tình, trở nên tàn bạo khát máu, càng sẽ không nhốt Dương Sở Nhược vào đài Lan Lăng. Phải biết rằng đài Lan Lăng là nơi mà Hiên Viên Cẩm Trạch đã bỏ ra khoản tiền lớn xây dựng để tặng cho tỷ tỷ của Dương Sở Nhược”. 

“Tên bạo quân đó mà cũng đáng thương được, ngươi đừng đùa, sao ngươi không nhìn xem tay hắn ta đã dính bao nhiêu máu tươi?” 

Các học trò của học viện bàn tán xôn xao về câu chuyện, Cố Thanh Hy khẽ thở phào, nhếch môi cười: “Phu tử, ngài nhìn kìa, tất cả mọi người trong học viện đều bị cuốn hút bởi câu chuyện của ta, còn có nhiều người cảm động đến mức khóc nức nở, hạng nhất thuộc về ta rồi phải không?” 

Có phải cũng nên đưa trâm bạch ngọc cho nàng không? 

Thượng Quan Sở nhìn bản thảo do nàng viết, tầm mắt vẫn luôn dừng ở hai chữ Phong Lăng, trong lòng vô cùng phức tạp, vừa nghe nàng hỏi, hắn ta mới cố gắng làm ổn định con sóng cuồn cuộn trong lòng, thản nhiên đáp: “Ta có nói câu chuyện chỉ cần làm học trò của học viện cảm động à?” 

“Là sao ạ?” 

“Ý ta là phải làm bách tính ở đế đô, thậm chí là cả Dạ Quốc đều cảm động, đồng thời thừa nhận nó là câu chuyện đặc sắc nhất trong số các câu chuyện của học viện. Cảm động nhất mới được hạng nhất”. 

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, sắc mặt lập tức tối sầm 

Nàng biết ngay tên hồ ly Thượng Quan Sở này không tốt bụng như vậy mà. 

Đúng như dự đoán, trâm bạch ngọc của hắn ta không dễ dàng lấy được. 

Để làm bách tính cả Dạ Quốc công nhận câu chuyện nàng viết là hay nhất, cảm động nhất phải cần bao lâu? Dịch Thần Phi có thể đợi đến lúc đó ư? 

“Thượng Quan phu tử, ngài đùa ta sao, ngài có biết Dạ Quốc rộng lớn cỡ nào không? Chưa kể là làm họ cảm động, để câu chuyện được truyền đến tay họ thì một, hai năm cũng chưa đủ”. 

Nếu thật sự như vậy thì nàng sẽ từ chối viết và tìm cách khác để có được cây trâm bạch ngọc. 

Có lẽ là do ánh mắt nàng quá kiên định, giọng điệu Thượng Quan Sở nhẹ nhàng hơn: “Vậy thì cả đế đô, không được trả giá thêm nữa, nếu không ta sẽ thu hồi phần thưởng”. 

“Mặt khác, câu chuyện phải viết thật chỉn chu, không được kết thúc qua loa, nếu không thì cũng sẽ huỷ bỏ”. 

Cố Thanh Hy cắn răng đáp: “Vâng”. 

Bỏ đi, vì trâm bạch ngọc, nàng sẽ liều một phen. 

Vào ngày này, Cố Thanh Hy ở học viện Hoàng gia tập trung múa bút, câu chuyện nàng viết quá hay nên đã lôi cuốn rất nhiều học trò của học viện. 

Tất cả học trò đều không viết tiếp nữa, ngay cả Cố Sơ Vân cũng không viết nổi nữa. 

Mọi người đều vây quanh xem nàng viết, thậm chí có một số người cứ thấy Cố Thanh Hy viết một chữ thì sẽ sao chép một chữ, sau đó đưa ra ngoài cho người nhà của mình đọc. 

Mỗi khi Cố Thanh Hy viết xong một tờ, sẽ có người thu lại nộp cho Thượng Quan phu tử đọc. 

Hiếm khi Thượng Quan phu tử trắng đêm không về, hắn ta vẫn luôn ngồi trong học đường đợi bản thảo của Cố Thanh Hy. 

Điều này chưa từng xảy ra trước đây. 

Những người thân với Thượng Quan phu tử đều có thể đoán được hắn ta rất thích câu chuyện này, vì vậy nên mới có thái độ khác thường ở lại. 

Trừ họ ra, tất cả phu tử và học trò của học viện đều bị thu hút tới. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT