Lọc Truyện

Đại Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 39 Lữ Hướng Sinh mắc bẫy

Mệnh lệnh của Đa Nhĩ Cổn được truyền xuống, đội kỵ binh cờ lam bắt đầu hành động, binh chia ba đường, Đa Nhĩ Cổn toạ trấn ở Kỳ Châu, Cố Sơn Ngạch Chân A Nhĩ Ba Tề cùng A Khắc Chiếm phân ra dẫn đầu một vạn kỵ binh tấn công vào Trác Châu và Ích Châu, giống như thanh kiếm sắc bén cắt đứt hai cánh tay trái và phải của Bảo Định. 

Phân binh, đây là mưu lược của Đa Nhĩ Cổn, thế mạnh của kỵ binh chính là có tốc độ tác chiến nhanh và sức chiến đấu mạnh mẽ, đây là thứ mà bộ binh không thể sánh được, trong quá trình di chuyển trên sa trường, tốc độ của bộ binh kém quá xa so với kỵ binh. 

Theo sự phân chia của lực lượng kỵ binh của quân Thanh, tình hình ở phủ Bảo Định trở nên nghiêm trọng, muốn bảo toàn thế cục ở phủ Bảo Định, Lư Tượng Thăng bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn ngay lúc này, cố thủ phủ Bảo Định —— Trác Châu, hay là chia quân tiến công. 

Nếu là một đại tướng khác thống soái, quyết định chuyện này không mấy khó khăn, bởi vì sau lưng của phủ Bảo Định và Trác Châu, chính là Kinh Thành cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể có sơ suất, nhất định sẽ tử thủ tuyến đường này, nhưng Lư Tượng Thăng không giống như vậy, là một thống soái có lương tri và hùng tâm, Lư Tượng Thăng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn dân chúng ở trong phủ Bảo Định chịu thêm tai họa của chiến tranh, chia quân xuất kích, ngăn cản quân Thanh, trở thành sự lựa chọn duy nhất của Lư Tượng Thăng! 

Lư Tượng Thăng không hề có một chút do dự nào, trực tiếp đem đội quân Tuyên Đại chia làm ba, phân biệt chặn đánh quân Thanh. 

Nhưng phần lớn thủ hạ của Lư Tượng Thăng là bộ binh, đối mặt với tốc độ nhanh như chớp của quân Thanh, muốn đuổi kịp bước chân của đối phương, chính là khó càng thêm khó, trong khoảng thời gian ngắn, Lư Tượng Thăng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán! 

Trong lòng Lư Tượng Thăng không khỏi buồn bực, lệnh điều động kỵ binh của Quan Ninh đã được truyền xuống từ lâu, nhưng lúc này, kỵ binh Quan Ninh vẫn chưa thấy phản hồi, vẫn dừng chân ở Thông Châu, làm người khác không thể tin nổi! Chẳng lẽ tướng lĩnh của kỵ binh Quan Ninh điên rồi? 

Lư Tượng Thăng đành phải truyền lệnh xuống một lần nữa, ra lệnh kỵ binh Quan Ninh nhanh chóng tiến đến vùng Trác Châu, chuẩn bị cùng Trác Châu chiến đấu với A Nhĩ Ba Tề tại Trác Châu, mục tiêu hàng đầu là tập trung đánh tan một vạn quân Thanh do A Nhĩ Ba Tề dẫn đầu rồi tính tiếp. 

Nhưng ngay ở thời điểm mấu chốt, ý chỉ của triều đình truyền tới. 

Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đích thân mang theo thánh chỉ đi tới Kỳ Châu, tuyên đọc ý chỉ! 

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thanh khấu tàn sát bừa bãi Kinh Thành và vùng lân cận, khắp nơi cướp bóc, khắp nơi kinh đô đều đốt khói báo động, Lư Tượng Thăng thân làm thống soái, nhưng không có cách giải quyết cục diện này, làm trẫm rất thất vọng, nay lệnh cho Cao Tiềm Khởi xuất cung, giám sát quân vụ Đông kinh, kỵ binh Quan Ninh tạm thời do Cao Tiềm Khởi thống lĩnh, Lư Tượng Thăng như cũ tổng nhiếp quân vụ ở kinh thành và vùng lân cận, phụ trách chiến sự ở Bảo Định và Trác Châu, nhất định phải ngăn cản Thanh Khấu ở vùng Trác Châu, không để cho chúng tiếp tục tiến về phía Bắc!” 

Lư Tượng Thăng nghe vậy thiếu chút nữa ngất xỉu, Hoàng Thượng thật hồ đồ, quân Thanh trong tay có mấy vạn kỵ binh, trong tay ông ta chỉ ba vạn đội quân Tuyên Đại, làm sao có thể đánh bại mấy vạn kỵ binh của quân Thanh? Không có kỵ binh Quan Ninh phối hợp, các nơi chiến đấu riêng lẻ, vậy trận chiến này xem như xong rồi! Đánh như thế nào? Làm sao đối đầu được với quân Thanh? Thống soái quân Thanh Đa Nhĩ Cổn chính là danh tướng có năng lực chỉ huy mạnh nhất Mãn Thanh, không gì sánh nổi! 

Kha Định Ân ở bên cạnh cũng rất tức giận, làm sao có thể ra ý chỉ như vậy? Lúc này toàn quân đều đồng lòng cùng nhau hợp nhất tác chiến, chi viện qua lại lẫn nhau, Lư Tượng Thăng chỉ có quyền tổng nhiếp quân vụ, lại không có thực quyền, dù lo lắng cũng không làm được gì, hiện tại lại cho Cao Khởi Tiềm chỉ huy, chẳng phải đã loạn càng thêm loạn sao, Cao Khởi Tiềm biết đánh trận sao? Đã từng đánh trận sao? Hắn ta chỉ là một tên hoạn quan, một chút bản lĩnh cũng không có, nhưng có thể chiếm được địa vị cao, chỉ vì biết cách nịnh nọt hoàng đế, thật sự khiến người khác chán ghét! 

“Trần đại nhân! Ý chỉ này có phải bị nhầm lẫn gì rồi không! Không có cách đối phó với kẻ địch? Hoàng Thượng không xem thử, hiện tại cánh tả của quân Thanh bên kia có năm sáu vạn quân binh, đội quân Tuyên Đại của chúng ta chỉ tầm ba vạn quân, làm chúng ta có thể đánh thắng quân Thanh có gấp đôi số quân sĩ số với chúng ta chứ? Khó khăn lắm kỵ binh Quan Ninh mới đến đây, còn phải tách ra để chỉ huy? Sao có đạo lý như vậy? Trận này làm sao đánh? Ngài chính là Binh bộ thượng thư, ngài không thể không biết, trên chiến trường quý chỗ thống nhất quyền chỉ huy, có nhiều nơi ra lệnh, chính là tìm đến cái chết!” 

"Kha Định Ân! Hỗn trướng! Ý chỉ của Hoàng Thượng là thứ ngươi có thể suy đoán sao? Là chuyện mà ngươi có thể bình phẩm được sao? Chức quan ngươi ngồi đã ngồi đủ rồi đúng không?” 

Trần Tân Giáp giận dữ, hét to nói. 

Kha Định Ân hung hăng vung tay áo, không muốn nói nữa, một tướng vô năng, sẽ hại chết ngàn quân! Một Hoàng Thượng hồ đồ, thì sẽ làm ra những chuyện hồ đồ gì đây chứ! 

Trong lòng của Lư Tượng Thăng tràn đầy chua xót, hỏi: “Trần đại nhân, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên thay đổi chủ ý?” 

Trần Tân Giáp bất đắc dĩ nói: “Lư đại nhân, chắc ngươi cũng biết, những việc này đều là Hoàng Thượng càn cương độc đoán, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng có người ở sau lưng xúi giục, nhưng ý chỉ đã ban xuống, chúng ta có thể làm gì? Vẫn còn may là Hoàng Thượng vẫn còn tín nhiệm ngươi, cũng không thu hồi quan chức tổng đốc quân vụ kinh thành và vùng lân cận của ngươi, ngươi vẫn còn quyền lực như cũ, chẳng qua, kỵ binh Quan Ninh sẽ do Cao Khởi Tiềm đại nhân thống lĩnh đối phó với cánh hữu của quân Thanh rồi, chắc ngươi chưa biết, thành Cao Dương, thành Cao Dương, đã xảy ra một chuyện lớn……” 

Lư Tượng Thăng sửng sốt, thành Cao Dương? Bên đó chẳng qua là một huyện thành nho nhỏ, có thể phát sinh chuyện gì chứ? Đúng rồi, lúc Tôn Các lão về hưu, đã ở lại thành Cao Dương, nhưng cho dù như vậy thì sao, Cao Dương có thể xảy ra chuyện lớn gì? 

“Trần đại nhân, thành Cao Dương làm sao vậy?” 

Trần Tân Giáp đáp: “Gần đây, cánh hữu quân Thanh dưới sự thống soái Nhạc Thác, liên tục tấn công thành Cao Dương, kết quả đều thất bại lui binh, tên đầu sỏ Nhạc Thác bên quân địch đã bị tử chiến tại thành Cao Dương, quân Thanh thương vong vô cùng lớn……” 

Lư Tượng Thăng kinh ngạc không thôi, còn có chuyện như vậy! Một cái huyện thành Cao Dương nho nhỏ, không có quân đóng tại đó, thế nhưng có thể cầm cự bước chân của quân Thanh! Cho dù nơi đó có một danh tướng Tôn Các Lão tọa trấn, thì chuyện này tuyệt đối rất khó xảy, không bột sao gột nên hồ a! 

“Không thể nào! Trần đại nhân, ngài đang nói giỡn phải không? Chỉ là một thành Cao Dương nho nhỏ, một đội quân chính thống cũng không có, như thế nào có thể ngăn cản được sự tiến công của quân Thanh, mặc dù là có Tôn Các Lão ở đó, thì chuyện này không thể xảy ra !” 

Trần Tân Giáp cười khổ nói: “Ay, tuổi tác Tôn Các Lão đã cao, đương nhiên không có năng lực này, nhưng là không phải là không có người khác hoàn thành việc này, thành Cao Dương đột ngột xuất hiện một người trẻ tuổi xuất chúng, theo những gì Nghê Nguyên Lộ đại nhân người đã đi đến đó truyền chỉ nói lại thì người tuổi trẻ anh hùng kia bất quá chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng lại rất lợi hại, kiêu dũng thiện chiến, dụng binh như thần, trước sau đã đánh bại quân Thanh đến ba lần, hiện tại quân cánh hữu của quân Thanh bị hắn đánh đến sợ hãi, lùi lại hơn bốn mươi dặm, không dám tái chiến……” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT