Lọc Truyện

Đại Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 40 Lu Xiangsheng bị đọ sức (2)

Ha ha ha…… 

Lư Tượng Thăng ngửa mặt lên trời cười thật lớn, kêu lên: “Rất tốt, rất tốt, anh hùng xuất thiếu niên! Anh hùng xuất thiếu niên! So sánh với ta thì như thế nào? Không phải Minh triều chúng ta thiếu nhất chính là danh tướng sao, danh tướng càng nhiều, ta càng cảm thấy vui vẻ, ha ha, chỉ cần hắn có năng lực, bây giờ cho hắn làm tổng đốc của Tuyên Đại, thì cũng không thành vấn đề!” 

Năm nay Lư Tượng Thanh bất quá chỉ ba mươi tám tuổi, khi hai mươi hai tuổi tuổi ông ta đã đỗ Tiến sĩ, cũng cùng trong năm đó đã leo lên chủ sự lục phẩm, năm hai mươi bốn tuổi trở thành tri phủ tứ phẩm, ông ta đã được coi là siêu việt đề thăng rồi. Hiện tại người trẻ tuổi Viên Tiếu này, vậy mà ở độ tuổi hai mươi liền trở thành Tuyên võ đô úy chức quan tứ phẩm, so với ông ta không hề kém cạnh! Thậm chí trong một tháng ngắn ngủi lại có điểm vượt trội hơn ông ta! 

Thời thế tạo anh hùng, lời nói của cổ nhân quả không sai! 

Một bên Kha Định Ân gấp gáp nói: “Đại nhân, nhưng nếu chúng ta không có được sự chi viện của kỵ binh Quan Ninh, thì đến cuối cùng chúng ta sẽ bị đối thủ từng bước tiêu diệt……” 

Trần Tân Giáp thở dài, đáp: “Kiến Đấu huynh, ta chỉ có thể chúc huynh gặp may, đội quân tiên phong của bọn Thanh khấu quá mạnh, quả thật quá lợi hại, nên cẩn trọng nhiều hơn, chúng ta thân làm thần tử chỉ có thể tuân theo ý chỉ của hoàng thượng mà thôi……” 

Lư Tượng Thăng xua xua tay, trầm giọng nói: “Trần đại nhân, ta sẽ làm hết sức mình, và nghe theo thiên mệnh, chỉ cần Lư Tượng Thăng ta còn một hơi thở, thì không bao giờ cho phép để bọn Thanh khấu làm càn! Nhưng đáng tiếc đã bỏ lỡ cơ hội lần này, cánh tả của quân Thanh đã bị đánh bại, nếu kỵ binh Quan Ninh nhanh đến Trác Châu, cùng hội ngộ với dội quân Tuyên Đại, Đa Nhĩ Cổn nhất định sẽ thất bại, đến lúc đó sẽ có một trận đại thắng, nhưng mà bây giờ, chúng ta chỉ mong liệt tổ liệt tông bảo hộ, không đến thời khắc cuối cùng, Lư mỗ tuyệt đối sẽ không nhận thua! Mặc dù là không có kỵ binh Quan Ninh, ta cũng sẽ không cho phép bọn Thanh khấu tiến thêm một bước! Tinh binh Tuyên Đại từ lúc thành lập đến nay, thì chưa từng tồn tại một kẻ hàn nhát nào!” 

Trần Tân Giáp trầm mặc một lát, mới nói: “Hiện tại quốc sự gian nan, chúng ta cũng chỉ có thể hy vọng rằng Cao Khởi Tiềm khi thống lĩnh kỵ binh Quan Ninh sẽ đánh tan cánh tả của quân Thanh, chỉ cần hắn ta đánh tan cánh tả của quân Thanh, Đa Nhĩ Cổn chắc chắn sẽ rút khỏi kinh thành và vùng lân cận mà chạy về quan ngoại” 

Lư Tượng Thăng cười khổ một tiếng, không nói gì, dựa vào phế vật Cao Khởi Tiềm sao? Cũng không biết hắn ta có can đảm bước vào tiền tuyến hay không, nếu không có càng tốt, vài vị tướng lĩnh của kỵ binh Quan Ninh đặc biệt là Tổ Đại Thọ, đều là danh tướng chi tài, nếu so sánh với quân Thanh, cũng không kém hơn bao nhiêu, nhưng một khi binh quyền rơi vào tay Cao Khởi Tiềm, tên thái giám này cái gì cũng không hiểu, chỉ mong hắn ta đừng hủy hoại kỵ binh Quan Ninh, đây chính là những tinh binh hiếm hoi của đại Minh triều. 

Không sai, tên Cao Khởi Tiềm chính là phân chuột làm hư nồi canh ngon, người này đã từng ra chiến trường vài lần, nhưng đều nằm trong vòng tay tiểu tiếp thiếp ở hậu phương, lần này lại nhìn thấy quân Thanh liên tiếp bại trận ở thành Cao Dương, hắn ta cho rằng đây chính là thời cơ tốt để nhặt quân công, nên đã chạy tới trước mặt Sùng Trinh đế, không ngừng xúi giục Hoàng Thượng, thân là cận thần của thiên tử, hắn ta có rất nhiều cơ hội để tiếp cận Sùng Trinh đế. 

Nào là, quân Thanh đã yếu thế, nào là Lư Tượng Thăng vô năng và còn rất nhiều lý do khác, rót những tin tức này vào tai của Sùng Trinh đế, khiến cho trong lòng hoàng đế không khỏi nôn nóng, từ khi Lư Tượng Thăng làm tổng đốc tới nay, chưa từng có lần nào giống như lần này, những năm trước đây quân Thanh nhập quan cũng từng chịu thiệt thòi dưới tay của ông ta, lần này là làm sao vậy? 

Bệnh đa nghi là bệnh chung của các hoàng đế, mà Sùng Trinh đế là người nặng nhất trong số đó, nếu không đã không giết lầm Viên Sùng Hoán. 

Thời gian càng dài, Sùng Trinh đế càng không thể ngồi yên, nhất thiết phải đưa ra điều chỉnh, chỉ một thành Cao Dương nho nhỏ, đội quân mới thành lập chưa đến nửa tháng chỉ là tân quân, nhưng đã đánh thắng quân cánh hữu của quân Thanh, rốt cuộc Lư Tượng Thăng đang làm cái gì? Trong tay ông ta đang nắm giữ ba vạn tinh binh Tuyên Đại—— Thiên hùng quân, thế nhưng lại không thể đánh bại cánh tả của quân Thanh! 

Bây giờ bị Cao Khởi Tiềm xúi giục, Sùng Trinh đế không thể ngồi yên được nữa, rốt cuộc đã hạ lệnh ngu ngốc này, đó chính là ủy nhiệm Cao Khởi Tiềm làm giám quân, trực tiếp thống soái kỵ binh Quan Ninh, xuất phát từ Thông Châu đến Cao Dương, ý đồ tiêu diệt cánh hữu của quân Thanh, sau đó trở về Bảo Định, bao vây tấn công cánh tả quân Thanh. 

Sùng Trinh Đế, người ngồi trên cung vàng điện ngọc, làm sao có thể biết được Viên Tiếu đã làm gì để đánh bại quân Thanh? Làm sao có thể biết được cánh tả quân Thanh còn nguyên binh lực, chỉ là bị Viên Tiếu đánh đến hoảng sợ? Nếu cánh hữu quân Thanh hoàn hồn trở lại, chỉ sợ bị hai vạn đại quân vây công, thì thành Cao Dương chưa hẳn sẽ trụ nổi ba ngày, hiện tại Viên Tiếu đang dùng chiêu vườn không nhà trống, cứng rắn cản trở Cách Lí Cáp! 

Nhưng mà, Cao Khởi Tiềm lại rất vui vẻ, hắn ta không cần quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ cần bản thân mình xuất cung, thì tất cả chuyện tốt sẽ không ngừng dâng lên trước mặt hắn ta, quân lương muốn trừ bao nhiêu thì trừ, không vừa mắt người nào thì ra lệnh chém người đó! 

Nhưng điều duy nhất Cao Khởi Tiềm không dám chính là dẫn binh vây công cánh hữu quân Thanh, hắn ta không có lá gan đó, Thông Châu, cái nơi đó, nói gì cũng không thể đi đến đó, nhưng vì tỏ vẻ chính mình đang hành động, Cao Khởi Tiềm mệnh lệnh cho kỵ binh của Tổ Đại Thọ tiến năm mươi dặm về phía trước, tiến đến Thông Châu, tiến vào khu vực Cố An, cách thành Cao Dương hơn hai trăm dặm, thì sẽ tìm một cái cớ dừng lại, vây công tiêu diệt cánh hữu quân Thanh? Ai muốn đi thì đi, lão tử không đi, người không thể tròn vạn, tròn vạn thì không thể địch! Đó là hai vạn Thác Đác Mãn Châu, nhiêu đây kỵ binh Quan Ninh cũng không đủ nhét kẽ răng cho đối phương! 

Để cho Tôn Thừa Tông và Viên Tiếu ở Cao Dương làm đi, cho dù có thua cũng là trách nhiệm của bọn họ, nếu thắng thì phần công lao này sẽ rơi vào trong tay của mình, Tôn Thừa Tông đã quá già, đã rời xa triều chính, Viên Tiếu? Chỉ là một thằng nhóc không biết từ đâu chui ra mà thôi, hai người đó có thể làm được gì mình? Buồn cười! 

Nhưng Cao Khởi Tiềm lại không biết, chuyện một đấu một này, kỵ binh Quan Ninh chưa bao giờ sợ Mãn Châu Bát Kỳ, sỡ dĩ những lần trước thất bại, đều là do triều đình đám phế vật ấy, chỉ huy sai lầm thôi, đương nhiên, những tướng lĩnh đó cũng sẽ khi sẽ mắc sai lầm, nhưng mà bây giờ đã khác xưa, cánh hữu quân Thanh đã bị đã kích nhiều lần, thống soái tử trận, sĩ khí xuống dốc, mà chiến trường lần này của bọn họ đang là ở Kinh Thành và vùng lân cận, làm sao có thể bại dưới tay cánh hữu của quân Thanh được chứ? 

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT