Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Sắc mặt Chu Duy khó coi, nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, đôi mắt híp lại. 

 Có thể đá mình bay ra khoảng cách xa như vậy, thì tên này tuyệt đối không đơn giản, có thể… Cũng xuất ngũ trở về giống như anh họ mình, là một người có nội lực! 

 Nhà họ Giang này đã giẫm phải vận cứt chó gì mà có thể gặp được người như vậy, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy! 

 Chu Duy mím khóe miệng: “Hừ, xem như hôm nay mày gặp may! Nhưng tao hy vọng lần sau, mày và tao quang minh chính đại đánh nhau mà không có sự giúp đỡ của bất cứ ai!”   

 Bỗng Giang Quân ngẩng mặt lên: “Lần sau, tao sẽ đánh chết mày tại chỗ!” 

 Anh ấy biết nếu hôm nay không có Tần Tranh ở đây, thì e rằng vừa rồi anh ấy đã rơi đầu xuống đất! 

 Hai người đều không thu được kết quả tốt, Chu Duy trực tiếp quay người rời đi. 

 Giang Quân lại híp mắt: “Chu Duy đột nhiên đến thành phố Giang, còn chiêu đãi long trọng một nhân vật quan trọng như vậy, rốt cuộc là ai?” 

 Tần Tranh không hiểu những điều này, cũng không mở miệng hỏi. 

 Giang Quân lại trực tiếp gửi tin nhắn cho Giang Lợi Dân, để ông ấy chú ý một chút. 

 Chu Duy đã đến, có phải người nhà họ Chu cũng đến. 

 Hai người không ở lại nơi này, mà tìm một khách sạn bốn sao gần đó gọi một bàn đồ ăn rồi ngồi xuống. 

 Nào ngờ Tần Tranh vừa rồi xuống, đột nhiên Giang Quân lấy ra một bì thư từ trong túi đưa cho Tần Tranh: “Tin tức vừa nhận được hôm nay, vốn định vừa rồi đưa cho cậu, nào ngờ lại xảy ra chuyện đó.” 

 Tần Tranh nhận lấy, chầm chậm mở ra. 

 “Là một vài tin đồn về bố mẹ cậu, tôi cũng không xác định điều đó có chính xác hay không, nhưng tôi cảm thấy cần phải cho cậu xem, cậu đừng để trong lòng là được.” 

 Tay mở bì thư của Tần Tranh thoáng run rẩy, tim đập mạnh. 

 Không ai biết được tầm quan trọng của bố mẹ đối với anh, tất cả mọi người đều nghĩ rằng mười năm đã trôi qua, anh đã thành quen, thậm chí là đã quên. 

 Đều cảm thấy bây giờ anh sống rất tốt, không thấy anh nhớ bố mẹ gì đó. 

 Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, mỗi ngày khi chìm vào giấc ngủ, gần như anh đều sẽ mơ đến buổi sáng ngày hôm đó. 

 Sau khi tỉnh dậy, phòng khách đầy máu, nhưng lại không thấy bóng dáng của bố mẹ đâu! 

 Anh đã báo cảnh sát, cảnh sát đến và xác định đó là máu của bố mẹ anh, nhưng không tìm thấy bất cứ vật sắc nhọn nào, anh không biết đã xảy ra chuyện gì. 

 Cũng kể từ ngày hôm đó, căn nhà đó chỉ còn lại một mình anh. 

 Không đến một tuần sau, một ông cụ tìm đến, sau đó anh bị đưa đi, sống hai năm trong núi sâu, đến khi ra ngoài thì trở thành người câm. 

 Anh mang theo tài sản mà bố mẹ để lại, một mình học hết cấp hai, cấp ba và đại học. 

 Sau khi tốt nghiệp đại học, thì được Sở Hiểu Đồng chỉ đích danh ở rể. 

 Tần Tranh nhắm mắt lại, không phải anh không nhớ bố mẹ mà là nỗi nhớ ấy đã ăn sâu vào trong xương tủy, chỉ cần nghĩ đến thì sẽ đau như bị gai nhọn đâm. 

 Nhìn thấy ngón tay Tần Tranh đột nhiên run lên sau khi nghe nói là tin tức của bố mẹ, trong mắt Giang Quân lóe lên một tia sáng khác lạ. 

 Ai có thể biết được rằng, người thanh niên lao vào trong hiện trường vụ tai nạn để cứu cậu bé vì không để cho người khác nhà tan cửa nát ấy, lại có bố mẹ đã mất tích hơn mười năm. 

 Bì thư không dày, bên trong chỉ có hai trang tài liệu, giấy 4K, font chữ in và ảnh in ra. 

 Ảnh phía trên là hình ảnh khắc sâu nhất trong trí nhớ của Tần Tranh, một màu đỏ tươi như máu. 

 Phía trên chỉ là một vài tin đồn, nhưng Tần Tranh cũng đọc rất kỹ. 

 Cuối cùng, Tần Tranh bỏ tờ giấy vào bì thư: “Đều là những tin đồn thất thiệt.” 

Danh sách truyện HOT