Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lúc này Lưu Chính cũng đã trở lại bình thường, suy cho cùng anh ta cũng là người dày dặn kinh nghiệm trong xã hội, sức chịu đựng tâm lý chắc chắn không thể nào so sánh với người bình thường.

 

“Người đặc biệt?” Lưu Chính suy nghĩ, “Không có.”

 

Tần Tranh khó hiểu: “Đặc biệt mà tôi nói, ví dụ như là người không hợp với anh, hoặc là anh đã từ chối ai đó đến thăm chẳng hạn.”

 

Lưu Chính sửng sốt: “Đúng rồi, tôi nhớ rồi. Một năm trước, khi tôi vừa đến Dương Thành, phó bí thư khi đó đã đến tìm tôi. Có ý mời tôi nhập bọn với ông ta nhưng tôi không đồng ý.”

 

Tần Tranh gật đầu, xem ra chuyện này rất có thể xảy ra ở chỗ phó bí thư.

 

Nhưng mà, anh không có bằng chứng, đương nhiên sẽ không đưa ra kết luận lung tung.

 

“Lúc đó khi rời đi, ông ta đã đứng ở vị trí nào ngay cửa?” Tần Tranh lại hỏi.

 

“Ông ta? Vậy thì tôi nhớ, bởi vì lúc đó tôi không cho ông ta vào, cho nên tôi và ông ta nói chuyện qua cánh cửa, lúc đó ông ta đứng ở đó.” Lưu Chính chỉ về phía bên trái của Tần Tranh, cũng chính là chân tường cạnh cửa.

 

Trong lòng Tần Tranh có hơi không nói nên lời, Lưu Chính này cũng quá ngay thẳng.

 

Vậy mà không mời người ta vào nhà, chẳng trách người ta sẽ ôm hận trong lòng.

 

Nhưng, khi Tần Tranh nhìn sang, chợt nhìn thấy dưới chân tường có một thứ trong suốt.

 

Trần Tranh lập tức cầm lên.

 

Đó là một viên đá, nói chính xác là ngọc.

 

Ngọc bích thượng hạng, nhưng kỳ lạ là, viên ngọc này không phải lạnh mà lại nóng, giống như bị lửa đốt nóng vậy.

 

Mà phía trên viên ngọc này, còn có khí đen nồng đậm, và khí đen này còn nồng đậm hơn gấp trăm lần so với khí đen của Nguyên Thanh Hoa lúc đó!

 

Tần Tranh lập tức dùng sức bóp nát viên ngọc trong tay: “Xong rồi.”

 

“Xong rồi?” Lưu Chính không hiểu nguyên do.

 

Tần Tranh gật đầu: “Anh cảm nhận cơ thể bây giờ sẽ biết.”

 

Lưu Chính khó hiểu cử động cổ, đột nhiên phát hiện cơ thể nặng nề trong khoảng thời gian này đã bình thường trở lại, cổ cũng không còn đau, đầu cũng không còn choáng váng.

 

Nghĩ tới đây, anh ta vội vàng trở về phòng, vừa vặn nhìn thấy Trần Tịnh đang xoa đầu đứng dậy, và khôi phục lại vẻ dịu dàng vốn có.

 

“Em đây là… khỏe rồi?” Cô ta không thể tin được nhìn Lưu Chính, “Đầu cũng không còn choáng váng nữa.”

 

“Thật thần kì…” Lưu Chính nuốt nước bọt, quay lại nhìn Tần Tranh, muốn quỳ xuống ngay lập tức.

 

Tần Tranh vội vàng đỡ Lưu Chính: “Không thể, không thể! Thầy thuốc cũng có tấm lòng như cha mẹ, tôi chỉ chữa bệnh mà thôi.”

 

Lưu Chính hiểu, nhưng cũng không thể không khen ngợi, có rất nhiều bác sĩ nhưng không có ai thần thông như Tần Tranh, nguyên nhân phát bệnh như thế này vậy mà vẫn còn tồn tại.

 

Hôm nay, anh ta cũng xem như đã được mở mang kiến thức.

Danh sách truyện HOT