Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhưng tình hình hai ngày qua đã khiến cho anh thích cảm giác giúp đỡ người khác.

 

“Được.”

 

Nếu có thể giúp đỡ người khác, thì khả năng này cũng xem như không học vô ích, cho dù sau này tìm được bố mẹ, chắc chắn họ cũng sẽ vui mừng vì mình.

 

Sau khi nhận lời cảm ơn của Lưu Chính, Tần Tranh vừa định rời đi thì đột nhiên Lưu Chính nhớ ra gì đó.

 

“Đúng rồi, chị gái tôi bảo tôi lấy một thứ ở anh.” Lưu Chính vỗ trán, “Suýt chút nữa thì quên.”

 

“Không biết thuốc lần trước anh trị mụn giúp chị ấy có còn không, chị ấy muốn mua số lượng lớn, có thể trả giá cao cho anh.”

 

Tần Tranh sững sơ, thuốc trị mụn?

 

“Có thì có, không biết anh cần bao nhiêu?”

 

“Vậy thế này nhé, tôi bảo chị ấy lần sau đi tìm anh, tôi sẽ cho chị ấy số của anh.” Lưu Chính cũng không rõ ràng lắm, nên dứt khoát để Tần Tranh nói chuyện với Lưu Uyển.

 

Tần Tranh đồng ý, từ chối hộ tống của tài xế, tự mình đi bộ về nhà.

 

Lúc này trời đã tối, từ nhà Lưu Chính đến nhà họ Sở không xa, trước đây Tần Tranh cũng đã đi qua con đường này.

 

Lúc trước, anh cũng tưởng rằng mình sẽ giống với người bình thường, đi học, vào xã hội, cưới vợ xây dựng cơ nghiệp cả đời.

 

Nhưng sự biến mất của bố mẹ, sự xuất hiện của ông cụ, là người câm trong mười năm.

 

Thậm chí anh còn thi trượt vào trường đại học mơ ước, nhưng phải chịu đựng chỉ trỏ, mắng nhiếc và ức hiếp trong bốn năm.

 

Mãi cho đến khi ở rể nhà họ Sở, cho đến ngày hôm qua, anh mới lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

 

Đang suy nghĩ chuyện trước kia, Tần Tranh chậm rãi bước đi, vô tình đi đến một con hẻm nhỏ, sau lưng có tiếng bước chân mơ hồ không đều.

 

Trong nháy mắt, Tần Tranh bừng tỉnh cả người, đột nhiên dừng lại.

 

“Ai?”

 

Anh quay đầu lại nhìn người phía sau: “Còn không đi ra?”

 

“Ơ, tính cảnh giác không tệ nhỉ, đáng tiếc vậy thì thế nào?” Một người bước ra khỏi bóng tối, trên mặt tràn đầy căm ghét với Tần Tranh.

 

“Tần Tranh, lại gặp mặt rồi, lần này tao sẽ cho mày xuống địa ngục!”

 

Ánh mắt Tần Tranh lóe lên, anh nhìn rõ người đến liền nở nụ cười thoải mái.

 

“Tưởng là ai, hóa ra là mày.”

 

Người đến không phải ai khác mà chính là Lưu Minh Hạo, người luôn muốn Tần Tranh chết.

 

“Đúng vậy, là tao! Xem ra từ lâu mày đã biết sẽ có ngày này, xem như mày vẫn tự mình biết mình. Nếu đã như thế thì cũng đừng đợi tao ra tay, chỉ cần mày tự chặt đứt hai tay của mình thì mọi chuyện hôm nay sẽ kết thúc ở đây.”

 

Lưu Minh Hạo khoanh tay, nhìn Tần Tranh như đang nhìn một món đồ chơi.

Hắn ta không biết Tần Tranh đã không phải là Tần Tranh của ngày xưa nữa, và càng không biết Tần Tranh bây giờ rất được bí thư Lưu quý mến.

 

Nếu hắn ta biết những điều này, có lẽ hôm nay cũng không dám đến nữa.

 

“Mày đừng mơ chặt đứt hai tay của tao, nhưng mà chặt đứt hai tay mày thì được đấy.” Tần Tranh lắc đầu, “Lưu Minh Hạo, ngày đó ở nhà họ Sở tao không ra tay, không phải là sợ mày, mà là tao ghét rắc rối.”

 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT