Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tần Tranh hơi nhíu mày: ''Anh Giang có ý gì? Đã không muốn gặp tôi thì còn ép buộc đưa tôi đến đây làm gì? Tôi không vào thì tốt hơn.''

 

Nói rồi Tần Tranh xoay người định rời đi.

 

''Cậu dám!'' Sắc mặt Giang Quân lạnh đi, trong lòng càng thêm khó hiểu, sao tên nhóc này lại ra bài không giống bình thường thế này?

 

Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự không phải do đối thủ phái đến sao?

 

Vậy tại sao lại đúng lúc xuất hiện ở cửa như vậy?

 

''Tôi hỏi cậu!'' Vẻ mặt Giang Quân lạnh lẽo: ''Cậu có quan hệ thế nào với nhà họ Chu?''

 

Nhà họ Chu?

 

Tần Tranh ngẩn ra: ''Trong số những người tôi quen biết không có ai họ Chu cả.''

 

Giang Quân nheo mắt: ''Vậy sao cậu lại cứu bố tôi?''

 

''Tôi học Trung Y.'' Tần Tranh nhìn Giang Quân như nhìn người thiểu năng: ''Tới tham gia thi đấu thì gặp nên tiện chữa trị mà thôi, không vì cái gì cả.''

 

Lần này đến lượt Giang Quân sửng sốt, quay đi quay lại nửa ngày, kết quả là anh ấy nghĩ nhiều!

 

Hai bên tai Giang Quân đỏ bừng: ''Thật xin lỗi.''

 

Tần Tranh không hiểu vì sao anh ấy lại xin lỗi, nhưng nhìn mặt Giang Quân đã thành màu gan heo, anh nghĩ thầm chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây.

 

''Tiểu Quân, người đến rồi sao?''

 

Lúc này giọng nói của Giang Lợi Dân vang lên, sau khi nhìn thấy Tần Tranh thì lập tức vui vẻ: ''Cậu nhóc, cảm ơn ơn cứu mạng của cậu hôm nay!''

 

Tần Tranh nhìn ông ấy, vừa định lên tiếng, nhưng khi thấy ông cụ thì lại nhíu mày.

 

Khí đen kia... Sao so với buổi trưa còn rõ hơn vậy?

 

"Sao vậy?" Thấy Tần Tranh đang nhìn mình, Giang Lợi Dân khó hiểu: ''Trên người tôi có chỗ nào lạ sao?''

 

Tần Tranh nhíu mày: ''Thật không dám giấu diếm, bệnh của ông hôm nay tôi vẫn chưa chữa khỏi hoàn toàn, tôi chỉ đang tạm thời áp chế lại mà thôi.''

 

Cái gì?

 

''Chưa hoàn toàn chữa khỏi?'' Giang Quân sửng sốt: ''Vì sao cậu không chữa khỏi hẳn?''

 

Tần Tranh nhìn Giang Quân: ''Bệnh này xuất hiện từ chính bản thân ông cụ, tôi không thể trừ bỏ tận gốc được.''

 

Giang Lợi Dân ngạc nhiên: ''Cậu nhóc, ý của cậu là gì?''

 

Sau đó ông ấy nghe Tần Tranh nói: ''Muốn trừ tận gốc căn bệnh này ông cần phải bỏ đi một thứ.''

 

''Thứ gì?'' Giang Quân lo lắng hỏi.

 

''Xin hỏi ông Giang một câu, gần đây có phải ông nhận được bảo bối gì không?" Tần Tranh bình tĩnh nói.

 

Giang Lợi Dân lập tức trầm tư, một giây sau ông ấy ngạc nhiên nói: ''Có! Một cái gối ngọc!''

 

Ánh mắt Tần Tranh hơi thay đổi, lời tiếp theo của anh khiến Giang Lợi Dân và Giang Quân đều lạnh người.

 

''Chiếc gối ngọc này được lấy ra từ mộ người chết, nếu dùng lâu sẽ khiến người nằm gặp nguy hiểm, thứ ông cần vứt chính là chiếc gối ngọc này!''

Tần Tranh ở lại quán trà một tiếng, lại một lần nữa châm cứu cho Giang Lợi Dân, sau đó liên tục dặn dò ông ấy vứt gối ngọc đi, kê thêm mấy đơn thuốc Đông y xong mới rời đi.

 

''Tôi tiễn cậu.'' Giang Quân đuổi theo Tần Tranh.

Tần Tranh nghi ngờ nhìn người đàn ông này, không phải người này rất ghét anh sao?

 

''Thật xin lỗi.'' Sau khi ra khỏi quán trà, Giang Quân lại lần nữa xin lỗi Tần Tranh.

 

Tần Tranh khó hiểu: ''Sao lại xin lỗi tôi?''

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT