Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hóa ra hai người đuổi theo anh lúc đầu là vì người ta nghĩ anh là hung thủ.

 

''Thật xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi, là tôi tiểu nhân đo lòng quân tử. Như vậy đi, đây là danh thiếp của tôi, nhà họ Giang chúng tôi không phải nhất thì cũng là số hai trên tỉnh Thanh này!''

 

''Sau này nếu như cậu gặp phải chuyện thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đòi công bằng cho cậu! Chúng ta cũng có thể xem là không hiểu lầm không quen.''

 

Giang Quân cười ha ha đưa cho Tần Tranh một tấm danh thiếp.

 

Tần Tranh nhận lấy: ''Tôi không có nhỏ nhen như vậy, tôi nhận danh thiếp, nếu ông cụ có chuyện gì thì nhớ báo cho tôi biết.''

 

''Được!'' Giang Quân nắm tay Tần Tranh liên miệng cảm ơn xin lỗi, lần này đúng là thiếu chút nữa làm lớn chuyện, thật xấu hổ!

 

Giang Quân nhìn Tần Tranh đi xa rồi vỗ mặt mình mấy cái: ''Mình mẹ nó thật ngu ngốc mà, cũng may người ta không thèm để ý.''

 

Tần Tranh rời khỏi quán trà, vừa đi vừa không ngờ mình lại quen biết với nhà họ Giang.

 

Nhưng anh cũng không nói cho Đàm Thành Huân, chuyện thi đấu anh vẫn muốn thật công bằng.

 

Buổi tối Sở Hiểu Đồng cũng đến nơi, cô ở chung phòng với Tần Tranh.

 

Căn phòng rất lớn, nhưng lại chỉ có một giường, sau khi Sở Hiểu Đồng tắm xong không mặc đồ ngủ như ngày thường mà quấn khăn chui vào chăn, sau đó còn bỏ khăn tắm ra.

 

Lúc Tần Tranh chui vào chăn giật mình: ''Sao em không mặc quần áo? Không lạnh sao?''

 

Sở Hiểu Đồng cho rằng Tần Tranh sẽ trực tiếp đè mình ra, không ngờ người này lại nói ra một câu như vậy.

 

Cô suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, đúng là độc thân dựa vào thực lực! Sau đó cô mặc đồ ngủ vào, lấy ra một cái chăn khác: ''Đừng có chui vào chăn của tôi!''

 

Ánh mắt Tần Tranh hơi thay đổi, khóe miệng hơi nâng lên, sao anh lại không biết suy nghĩ của Sở Hiểu Đồng chứ, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

 

Trước khi Sở Hiểu Đồng thật sự thích anh, Tần Tranh sẽ không chạm vào người Sở Hiểu Đồng.

 

Đối với anh mà nói nếu làm vậy thì không khác gì có thêm một người ngủ cùng, hôn nhân không phải là như vậy.

 

Nhưng Sở Hiểu Đồng lại cảm thấy vô cùng uất ức, cô làm thế này cũng đủ để anh biết rằng mình đã tha thứ, hơn nữa còn đang lấy lòng anh.

 

Thậm chí hơn một tháng nay cô không còn tiếp tục đi tìm người cùng giới, đã biểu thị cô không còn qua lại với người cùng giới, sao người đàn ông này không chạm vào cô?

 

Chẳng lẽ Tần Tranh đã không còn cảm giác với cô sao?

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Hiểu Đồng có chút bối rối, lần đầu tiên có cảm giác khủng hoảng vì không biết nên chung sống như thế nào với Tần Tranh!

 

Sở Hiểu Đồng cắn môi nhìn về phía Tần Tranh, trong mắt là sự phức tạp, Tần Tranh, rốt cuộc với anh tôi là gì?

 

Ngày hôm sau, lúc Tần Tranh thức giấc, Sở Hiểu Đồng cũng đã chuẩn bị xong: ''Đi ăn sáng thôi.''

 

Mọi người tập hợp tại phòng ăn, Tần Tranh nhìn ba người lão Từ nói: ''Hôm nay bắt đầu chọn đá, hiện tại ai đang cầm tiền?''

 

Lão Từ hơi dừng lại: ''Chuyện này cậu không cần quan tâm, viên đá đầu tiên sẽ do ba người chúng tôi phụ trách.''

 

Tần Tranh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: ''Câu này ông nên nói với tổng giám đốc Đàm, nếu như ông ấy đồng ý thì tôi sẽ không có ý kiến gì hết, chức đội trưởng cũng là của ông.''

 

Sắc mặt lão Từ vô cùng khó coi, ông ta nghiến răng: ''Cậu đừng nên kiêu ngạo quá mà quên mất mình là ai! Kinh nghiệm xem đá của ba người chúng tôi chắc chắn hơn cậu! Cậu có thể đi nói chuyện này với tổng giám đốc Đàm, nhưng chúng tôi đang muốn tốt cho công ty mà thôi!"

 

''Cậu muốn tiền sao? Được, chờ chúng tôi chọn xong sẽ đưa hết phần còn lại cho cậu! Nhưng lần thi đấu này cần chọn ba tảng đá, tôi chỉ cho cậu chọn một, hai tảng còn lại do ba chúng tôi chọn, dù sao ba chúng tôi cũng có kinh nghiệm hơn!''

 

Tần Tranh nghe câu nào câu nấy của ông ta cũng thêm hai chữ kinh nghiệm vào thì cười lạnh, muốn cướp công thì cứ nói thẳng ra đi!

 

''Được, buổi tối tôi sẽ đến lấy số tiền thừa.''

 

Dứt lời Tần Tranh xoay người rời đi.

 

Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng đã về, Đàm Thành Huân cũng càng không nghe được cuộc trò chuyện của bốn người họ.

 

Nhìn Tần Tranh rời đi, lão Từ như gà trống chọi thắng, lỗ mũi hướng lên trời, cười nói: ''Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, còn muốn trèo lên đầu tôi ngồi sao!''

 

Lão Từ hơi nheo mắt lại: ''Không phải tổng tiền là hai ngàn vạn sao? Lát nữa chọn đá quý nhất cho tôi, để lại cho tên nhóc kia hai mươi vạn là được rồi!''

 

Hai người Vương Kiệt nghe xong thì nở nụ cười đắc ý.

 

Hai mươi vạn ở chỗ này có thể mua được loại đá gì cơ chứ?

Dường như bọn họ đã thấy được sắc mặt tái lại của Tần Tranh khi nhận hai mươi vạn này!

 

Hôm đó Tần Tranh đi dạo một vòng quanh nơi này, để ý đến mấy tảng đá nhìn không tệ, buổi tối anh nhận được số tiền còn lại.

 

Khi thấy số dư hai mươi vạn trong tài khoản, vẻ mặt Tần Tranh cũng không quá ngạc nhiên, cũng không tức giận mà trực tiếp quay người đi vào hội trường.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT