Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Triệu Lâm cũng nhíu mày: ''Ai biết anh ta nghĩ gì chứ, chẳng lẽ anh ta thật sự cầm hai mươi vạn này đi mua một tảng đá sao? Nếu là tôi tôi đã sớm bỏ cuộc rồi.''

 

Không hiểu sao trong lòng Vương Kiệt đột nhiên cảm thấy không ổn: ''Triệu Lâm, anh nghĩ hai tảng đá quản lí Từ chọn có ổn không?''

 

''Giá bán cao như vậy, lại còn nhiều người để ý thế nữa, vất vả lắm chúng ta mới mua được, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!'' Triệu Lâm xua tay: ''Đi thôi, chờ xem trò hay ngày mai là được.''

 

Tần Tranh cầm tiền đi đến chỗ một quản nhỏ trong sân.

 

Mấy tảng đá lúc trước anh chọn có giá ít nhất cũng là hai trăm vạn, vì anh biết Đàm Thành Huân đã chuẩn bị hai ngàn vạn, nhưng không ngờ mấy người kia mua hai tảng đá cũng đã hết 1980 vạn!

 

Ha, cưa ra là đá phỉ thúy thì tốt, nếu như không phải...

 

Tần Tranh lắc đầu, anh luôn không có ấn tượng tốt gì với người lúc nào cũng chỉ mang tâm lí trả thù.

 

''Người anh em, thích tảng nào thì cứ tùy ý chọn, đây đều là những tảng đá còn lại của tôi, đá nhỏ mười mấy vạn cũng có, đá lớn cũng không kém nhà nào cả.''

 

Một ông lão ngồi trước sạp cười ha ha nói.

 

Tần Tranh gật đầu, tìm một lúc lâu mới thấy một tảng đá như tỏa sáng trong một góc.

 

Anh nhíu mày, trước tiên đánh dấu trên tảng đá đó rồi lại đến sạp khác nhìn ngắm.

 

Chủ quán thấy Tần Tranh đến, vừa định chuẩn bị giới thiệu những tảng đá lớn thì thấy anh dừng lại trước đống đa snhor, vẻ mặt người chủ quán kia hiện lên sự xem thường, cũng không tiếp tục để ý đến Tần Tranh.

 

''Khối đá này bao nhiêu?''

 

Tần Tranh cầm một cục đá nhỏ, trên tảng đá mọc đầy rêu xanh, nhìn kĩ cũng không thấy giá trị chỗ nào.

 

Chủ quán nhìn thoáng qua, đưa hai ngón tay ra: ''Bán cho cậu hai mươi vạn.''

 

Tần Tranh gật đầu không chút do dự.

 

Tảng đá kia anh không dám chắc 100% nhưng cũng chắc 99.99% thứ bên trong có thể đánh bại tất cả các thi sinh tham gia!

 

Người khác không nhìn thấy nhưng anh có thể nhìn thấy, bên trong tảng đá kia là thứ khiến người khác kinh ngạc!

 

Sáng hôm sau, lúc ăn sáng có thể thấy có không ít người xuất hiện thêm ở nơi thi đấu.

 

Lúc này người xem cũng đã bắt đầu xuất hiện.

 

Đến lúc đó đá của người dự thi sẽ được cưa ra trên sân khấu.

 

''Đều xong rồi chứ?'' Đàm Thành Huân thuận miệng hỏi.

 

''Đương nhiên, ông chủ, ngài cứ yên tâm.'' Từ Chí cười ha ha: ''Cứ giao cho chúng tôi!''

 

Đàm Thành Huân hơi sốt ruột nhìn Tần Tranh: ''Cậu nghĩ mình sẽ đứng thứ bao nhiêu?''

 

Khóe miệng Tần Tranh hơi nâng lên: ''Chỉ cần một số người không cản trở thì thứ nhất không thành vấn đề.''

 

Ngạc nhiên nha!

 

Đàm Thành Huân không nghĩ Tần Tranh sẽ nói vậy, ba người Từ Chí cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn Tần Tranh như nhìn người ngốc.

 

Tên nhóc này không phải bị đần đi rồi chứ?

 

Bọn họ cản trở? Tự nói mình sao? Một cục đá hai mươi vạn của anh hơn hai tảng đá hơn một ngàn vạn của chúng tôi sao?

 

"Ha ha! Được!'' Đàm Thành Huân vỗ vai Tần Tranh: ''Chỉ cần cậu lấy được giải nhất cho tôi thì tôi sẽ cho cậu 10% cổ phần của Đàm Ký!''

 

Tần Tranh sửng sốt, vừa định nói không cần thì Từ Chí đã nhíu mày nói.

 

''Ông chủ, phải có kết quả cuối cùng mới nói được, hơn nữa được giải nhất cũng không phải chỉ có công lao của anh ta, anh ta không tìm được tảng đá nào tốt, tự mình tìm được có một cục, còn lại đều do chúng tôi tìm!''

 

Lão Từ tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời này.

 

Khóe miệng Tần Tranh nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh, anh còn chưa nói mà lão Từ này đã già mồm, Tần Tranh anh cũng không sợ nói cái gì.

 

"Hửm? Không phải vì ông chỉ đưa cho tôi hai mươi vạn thôi sao?'' Tần Tranh nói.

 

Đàm Thành Huân lập tức nhíu mày, người Từ Chí cứng lại, phẫn nộ nhìn Tần Tranh.

 

Tần Tranh cúi đầu ăn trứng gà trong tay.

 

Từ Chí vịt chết còn mạnh miệng cãi: ''Đó cũng là do cậu chọn, không phải sao?''

Sắc mặt Đàm Thành Huân không quá tốt, ông ấy không biết rõ ràng nội dung câu chuyện, chẳng qua cảm thấy lúc này Tần Tranh khiến ông ấy thấy bản thân anh là một người không có năng lực gánh vác trách nhiệm.

 

Ông ấy lên tiếng: ''Cho dù như thế nào thì cũng sẽ có người chịu trách nhiệm, không thể để lỗ hai ngàn vạn được!'' Nói rồi quay người rời đi.

 

Thấy Đàm Thành Huân không nói gì, Từ Chí càng thêm đắc ý nhìn Tần Tranh: ''Ngu ngốc, cậu cho rằng cậu là ai chứ? Cậu chỉ là người mà ông chủ thêm vào cho đủ quân số mà thôi! Hôm nay lúc cắt đá để xem cậu thu xếp như thế nào!''

Danh sách truyện HOT