Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Yên tâm, tám trăm triệu này đều là của cậu, coi như cậu tốn mười ngàn mua ngọc huyết, phần tiền thừa còn lại, một xu tôi cũng sẽ không lấy."

 

"Tôi đương nhiên biết cậu không phải người tham lam, cậu có thể ra điều kiện, số tiền đó là tôi đầu tư vào khối ngọc huyết này mà thôi. Cậu hẳn phải biết, cho dù đưa số tiền này cho đội đổ thạch giỏi nhất trong nước, không chắc bọn họ có thể tìm được ngọc huyết."

 

Tần Tranh cười: " Giang tiên sinh không sợ tôi tìm không thấy sao?"

 

“Không, tôi tin cậu có năng lực này.” Giang Lợi Dân chỉ vào mắt mình: “Mắt nhìn người của tôi chưa từng sai bao giờ.”

 

Một người có thể tìm được khối ngọc huyết tại cuộc thi cấp tỉnh, ông ấy không tin tám trăm triệu tìm khắp cả nước cũng không tìm được nổi một khối.

 

“Tôi có một yêu cầu.” Tần Tranh cười: “Tôi muốn nhà họ Giang giúp tôi tìm hai người.”

 

“Ồ?” Không nghĩ Tần Tranh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, Giang Lợi Dân cảm thấy hứng thú, hỏi: “Ai vậy?”

 

“Bố mẹ tôi.” Tần Tranh mở điện thoại ra, đưa cho Giang Lợi Dân một bức ảnh chụp bố mẹ anh: “Bọn họ mất tích vào mười năm trước, đến nay vẫn bặt vô âm tín.”

 

Giang Lợi Dân khá sửng sốt, nhìn sang Giang Quân.

 

Giang Quân cầm lấy tấm ảnh, nhìn về phía Tần Tranh: “Nhà họ Giang nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm giúp anh.”

 

Tìm kiếm một người đã mất tích mười năm trong biển người mênh mông, tựa như mò kim đáy bể, cần không ít nhân lực.

 

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Tranh không để Lưu Chính giúp đỡ, quen biết quá ít, khoảng cách quá xa.

 

Bí thư của một thành phố nhỏ dù thế nào cũng không thể so với gia tộc giàu có nhất tỉnh thành!

 

"Vậy, cậu Tần đã đồng ý tìm ngọc huyết rồi?"

 

Tần Tranh gật đầu: "Giang tiên sinh yên tâm, trong vòng một tuần nhất định sẽ đưa cho ông, nhưng mà...nguồn hàng đá thô?"

 

"Yên tâm, mỗi lần nguồn hàng đến, tôi đều sẽ chọn cái tốt nhất gửi đến Dương Thành cho cậu!"

 

Tần Tranh nghe vậy lập tức gật đầu: "Vậy thì cảm ơn Giang thiếu gia, như vậy thuận tiện hơn rất nhiều."

 

Sau khi để lại địa chỉ cho Giang Quân, Tần Tranh liền rời khỏi quán trà.

 

“Bố cảm thấy tên nhóc này thật sự có thể tìm được ngọc huyết sao?” Giang Quân nhìn theo bóng lưng của Tần Tranh, hỏi.

 

"Hiện tại chúng ta chỉ có thể đặt hy vọng vào cậu ta, cũng sắp tới sinh nhật của vị kia rồi, nếu chúng ta có thể tìm được ngọc huyết, như vậy nhà họ Giang có thể khôi phục lại thời huy hoàng trước kia!"

 

Giang Lợi Dân nhắm hai mắt: "Bố già rồi, nếu như trước khi chết không thể đưa nhà họ Giang về lại như xưa, chỉ sợ nhà họ Giang vĩnh viễn không nổi danh được nữa."

 

Sắc mặt của Giang Quân bỗng u ám: "Nếu không phải năm đó. . . "

 

“Thôi, bố mệt rồi.” Giang Lợi Dân xua tay: “Ngày mai là chung kết, con xem cho kỹ, đừng để người trong ban tổ chức làm loạn, khiến nhà họ Giang mất mặt.”

 

"Con biết rồi thưa bố."

 

Tần Tranh rời quán trà và đi về phía trang viên, vừa đến đại sảnh mà Đàm Ký ở, thì trông thấy Đàm Thành Huân, Lão Từ, thậm chí cả Đàm Tử Khâm đang ngồi trong đại sảnh với khuôn mặt tái nhợt.

 

Đây là sao?

 

Chẳng phải đã giành được giải quán quân cuộc thi cá cược bằng đá rồi sao? Không mở tiệc ăn mừng, mà lại ngồi đây với vẻ mặt lo lắng?

 

“Làm sao vậy?” Tần Tranh vào cửa liền hỏi.

 

Nghe được giọng của Tần Tranh, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu, Tần Tranh ực một tiếng, chợt phát hiện hai mắt Đàm Thành Huân đỏ bừng nhìn chằm chằm anh, trên mặt Đàm Tử Khâm còn có nước mắt!

 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

“Xong rồi, Đàm Ký tiêu đời rồi.” Đàm Thành Huân đột nhiên đập bàn một cái.

 

Tần Tranh mơ hồ: "Tổng giám đốc Đàm, đã xảy ra chuyện gì thế?"

 

Lúc này, Lão Từ chậm rãi đứng dậy, đưa cho Tần Tranh một cái hộp, run giọng nói: “Chúng tôi vừa mới đặt tác phẩm điêu khắc vào trong tủ kính triển lãm, lúc định ra ngoài, đi ngang qua thì nhìn thấy tượng điêu khắc trong tủ kính...rơi vỡ!"

 

Tần Tranh sửng sốt, tác phẩm điêu khắc vỡ rồi?

 

Anh mở hộp ra, nhìn thấy trong hộp là một đống mảnh vỡ màu xanh ngọc bích, tim anh chợt loạn nhịp.

Anh bất chợt nhìn về phía Đàm Thành Huân: "Nói như vậy...buổi chung kết ngày mai, không có cách nào tham gia sao?"

 

Đàm Thành Huân vừa định mở miệng, đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên, cộc cộc cộc khiến mọi người quay đầu nhìn sang!

 

"Người của Đàm Ký, mở cửa!"

Danh sách truyện HOT