Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Chúng tôi là người bên ban tổ chức, tổng giám đốc Hà bảo chúng tôi thông báo rằng cuộc thi ngày mai của Đàm Ký đã bị hủy bỏ.”

 

Đàm Thành Huân sửng sốt, người đàn ông kia trực tiếp đưa cho Đàm Thành Huân một văn kiện: “Ký xong văn kiện này, ngày mai gian hàng của anh sẽ bị dỡ bỏ, số người tham gia thi đấu của các anh cũng sẽ bị xóa.”

 

“Tại sao?” Đàm Tử Khâm lao lên, tức giận, đưa tay ra đẩy người đàn ông đó.

 

Người đàn ông nhíu mày: “Tiểu thư, xin cô tự trọng!”

 

“Đàm Ký các anh cho tới bây giờ vẫn không có tác phẩm trưng bày, thời gian trưng bày đã kết thúc, các bạn đã vi phạm các quy tắc và bị loại khỏi cuộc thi!”

 

“Nói láo!” Từ Chí tiến lên quát lớn, “Tôi đã đặt nó vào rồi, 8 giờ là đã đặt vào rồi, là thằng khốn nào đã đập phá tác phẩm trưng bày của chúng tôi!”

 

Từ Chí hét lên như điên, và mở hộp cho người đàn ông xem!

 

“Đó là lí do của các anh, chúng tôi là người bên ban tổ chức không liên quan gì.” Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn những mảnh vỡ, vẻ mặt vô cùng tự tin.

 

Đàm Thành Huân cười giận dữ: “Tôi không ngu, Đàm Thành Huân tôi đã kinh doanh nhiều năm như vậy rồi, gặp phải không ít những mưu mô, tôi không ngu!”

 

Đúng vậy, trong trường hợp này, nếu không nhìn ra được là có người đang cố ý nhắm vào Đàm Ký bọn họ, thì bọn họ đã mất trí rồi!

 

Lão Từ lúc này cũng hiểu ra, khuôn mặt tái nhợt.

 

Chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện như này xảy ra.

 

“Lũ khốn kiếp các người!” Đàm Tử Khâm vừa gào vừa khóc, “Làm sao bây giờ, đây là bố tôi đã xin bên trên rất lâu rồi, đã gửi rất nhiều quà biếu, vì chuyện này, mấy đêm đều không ngủ, tìm bao nhiêu bạn bè nhờ nói giúp.”

 

“Đến cuối cùng mới có suất tham gia thi đấu này! Tại sao lại phải nhắm vào Đám Ký chúng tôi!” Đàm Tử Khâm ngồi xổm trên đất khóc lớn.

 

Sở Hiểu Đồng vội vàng chạy tới an ủi cô ấy, cô cũng không biết phải làm sao?

 

Cô không hiểu những điều này, chỉ là bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Đàm Tử Khâm và Đàm Thành Huân, cô thực sự rất buồn.

 

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Sở Hiểu Đồng nhìn về phía Tần Tranh: “Chồng, anh có cách không?”

 

Tần Tranh sửng sốt một hồi, anh không ngờ Sở Hiểu Đồng sẽ gọi anh là chồng.

 

Trong kí ức, đây là lần đầu tiên có người gọi anh một cách tình cảm và chân thành như vậy.

 

Lời nói của Sở Hiểu Đồng ngay lập tức khiến mọi người nhìn về phía Tần Tranh.

 

Hai người đàn ông lúc này có chút không kiên nhẫn: “Không ký cũng không sao, nhưng nếu ngày mai gian hàng không được trưng bày, Đàm Ký nhất định phải bồi thường cho bên tổ chức 100 triệu nhân dân tệ tiền bồi thường thiệt hại!”

 

Dứt lời, hai người đàn ông quay người rời đi.

 

“…” Từ Chí đá văng chiếc ghế, sắc mặt u ám, “Tôi không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, nếu biết, cả đêm tôi sẽ ngồi tại quầy trưng bày chờ tới khi trời sáng!”

 

“Chúng tôi cũng chắc chắn sẽ trông coi!” Triệu Lâm và Vương Kiệt chưa từng thấy sóng to gió lớn, khuôn mặt lúc này cùng đầy nước mắt.

 

Ai có thể dự liệu được chuyện này sẽ xảy ra chứ?

 

“Tần Tranh, anh có cách không?" Đàm Tử Khâm quay đầu nhìn về phía Tần Tranh, “Nếu như anh giúp bố tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, Đàm Tử Khâm tôi từ nay về sau sẽ nghe theo anh! Anh bảo tôi đi đông, tôi tuyệt đối không đi tây!”

 

Tần Tranh cười gượng, có thể khiến cho đại tiểu thư này cúi đầu không dễ dàng, nhưng cũng đủ thấy chuyện này khó khăn cỡ nào!

 

“Cậu Tần, chỉ cần cậu có thể giúp tôi một việc này, tôi có thể cho cậu toàn bộ Đàm Ký!”

 

Đàm Thành Huân cười gượng nói: “Xin lỗi, tôi cũng là… Tôi không biết nên làm gì mới phải, cũng có chút làm khó cậu.”

 

Tần Tranh không biết phải làm sao: “Tình huống như vậy có thể làm gì được.”

 

Nghe thấy những lời nói của Tần Tranh, tất cả mọi người lập tức ủ rũ, anh mắt của Đàm Tử Khâm trở nên u ám.

 

Nhưng Tần Tranh lại thở dài: “Trừ phi điêu khắc lại.”

 

“Tôi cũng đã nghĩ tới việc điêu khắc lại, nhưng thời gian điêu khắc căn bản là không kịp..." Đàm Thành Huân nói tới đây đột nhiên nhíu mày, không đúng, ông ấy có thể nghĩ tới thời gian không kịp, thì Tần Tranh tất nhiên cũng sẽ nghĩ tới.

 

Lẽ nào?

 

Đàm Thành Huân lập tức nhìn về phía Tần Tranh, không thể tin được: “Ý của cậu là? Cậu có quen người biết điêu khắc sao, có thể điêu khắc nhanh sao?”

 

Tần Tranh không nói nên lời: “Tôi không có biết người đó.”

 

Đàm Thành Huân cau mày cười gượng: “Nếu đã như vậy, vậy điêu khắc cũng không có...”

 

“Ý tôi là, tôi sẽ điêu khắc.” Tần Tranh vừa nói xong, Đàm Thành Huân còn đang cười gượng.

 

Ngay sau đó, ông ấy đột nhiên phản ứng lại, Đàm Tử Khâm và những người khác ngay lập tức nhìn về phía Tần Tranh.

 

“Anh biết điêu khắc?”

 

Sở Hiểu Đồng cũng sửng sốt, Tần Tranh biết điêu khắc từ khi nào?

Tần Tranh gật đầu: “Cũng biết một chút.

 

Bây giờ tôi sẽ đi tới hội trường cá cược đá, có một số thương nhân bọn họ chưa đi hết, trực tiếp chọn một viên ngọc bích chất lượng tốt ở đó, sau đó chạm khắc nó ngay bây giờ.”

 

Đàm Thành Huân và những người khác đều sững sờ, chỉ cảm thấy ớn lạnh trên đầu.

 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT