Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bà cụ nhìn: "wow, con gái đẹp thật đấy, cô ấy là vợ của bác sĩ Tần sao?”

 

Lương Khanh sửng sốt, trên mặt không có lý do hiện lên chút hồng.

 

"Cô ấy là em gái cháu." Tần Tranh cười nói.

 

"A, xem cái miệng này của tôi kìa." Bà cụ lấy thuốc rồi rời đi.

 

Phía sau là một thanh niên, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Nhanh lên, tôi còn có việc gấp phải đi.”

 

Tần Tranh nhìn người này, vừa định.

 

Đột nhiên đối diện truyền đến một tiếng hét: "Thần mà, bệnh này của tôi ai cũng không khám ra, tôi cho rằng cả đời cũng không ai có thể khám ra, bác sĩ Đường không hổ là đệ nhất thần y ở Dương Thành!”

 

Đệ nhất thần y ở Dương thành?

 

Người của Càn Khôn Đường cũng quay đầu nhìn sang.

 

Thanh niên vốn muốn để Tần Tranh chẩn đoán trị bệnh nhưng lúc này đột nhiên sửng sốt, xoay người trực tiếp rời đi: "Lề mề chậm chạp, tôi thấy bác sĩ Càn Khôn Đường này không giỏi lắm, vẫn nên đến chỗ đệ nhất thần y khám thôi!”

 

Anh ta vừa nói như vậy, mấy người xếp hàng phía sau cũng không xếp hàng nữa, trực tiếp quay đầu đi đến đối diện!

 

Trong nháy mắt, toàn bộ Càn Khôn Đường trở nên vắng vẻ.

 

So với Trung Y Đường Thị ở đối diện, Tần Tranh giống như người đến sau.

 

Mà lúc này, Đường Bá Hoài đang chẩn bệnh đột nhiên đứng lên, liếc mắt nhìn Càn Khôn Đường, trong mắt tràn đầy vẻ cười nhạo.

 

Thế nào nhóc con?

 

Bây giờ biết sự lợi hại của Đường Bá Hoài ông ta rồi phải không?

 

Có Đường Bá Hoài ông ta một ngày, Càn Khôn Đường anh cũng đừng hòng có bất cứ kẻ nào đến chữa bệnh!

 

Trong mắt Tần Tranh hiện lên khinh thường, anh vốn không phải dùng y thuật để kiếm cơm, không có người đến anh càng nhàn rỗi, có người đến thì anh khám.

 

Ngay lâp tức, anh đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn Đường Bá Hoài, đưa tay định đóng cửa lại.

 

Nhưng đúng lúc này, bà cụ vừa mới từ chỗ Tần Tranh đi ra ngoài, đột nhiên bị người của Trung Y Đường Thị ngăn lại.

 

"Bà ơi, vừa rồi bà khám bệnh ở Càn Khôn Đường phải không?"

 

Bà cụ sửng sốt: "đúng vậy.”

 

"Bên này của chúng tôi là cửa hàng của bác sĩ Đường đệ nhất thần y ở Dương Thành, Càn Khôn Đường này gần đây có tin đồn không tốt, nói là bán thuốc giả, cho nên một tuần này ông chủ của Càn Khôn Đường đi ra ngoài tránh tiếng, không nghĩ tới anh ta lại trở về!"

 

"Như vậy đi, tôi giúp bà xem thuốc của anh ta cho bà nhé, đừng đến lúc đó uống vào hại thân thể."

 

Bà cụ hoảng sợ: "Thật sao? Tôi vừa nhờ cậu ta châm cứu cho tôi!”

 

Người thanh niên vỗ đùi: "Vậy thì hỏng rồi, bà mau nhờ bác sĩ Đường khám lại cho bà đi!”

 

Nói xong người thanh niên kia giống như đúc cầm lấy gói thuốc đông y của Tần Tranh, đột nhiên sắc mặt biến đổi, ném toàn bộ thuốc đông y xuống đất!

 

"Khốn nạn! Thuốc này căn bản không phải cho người uống! Càn Khôn Đường này lại vô lương tâm kiếm tiền của bà cụ!”

 

Người trẻ tuổi hét lớn, người chung quanh vừa mới đang xem náo nhiệt, nhất thời sôi trào lên!

 

Chợt quay đầu nhìn về phía Tần Tranh đang muốn đóng cửa!

 

"Ông chủ Càn Khôn Đường kia muốn chạy kìa, mọi người mau đẩy cửa ra!"

 

“Lừa đảo người già, thằng khốn nạn."

 

Trong nháy mắt, mọi người nhanh chóng xông về phía Tần Tranh!

Xã hội Hoa Hạ có một lối sống rất buồn cười, đạo đức áp đặt và bỏ đá xuống giếng.

 

Loại người như bọn họ sẽ không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ dựa vào lời nói của người khác, đã xác định người này đúng hay sai rồi.

 

Thậm chí sẽ không suy nghĩ mà đánh chửi một người hoàn toàn không liên quan đến họ!

 

Ước gì người này trực tiếp chết!

 

Nhưng, dám hỏi, bạn có biết người đàn ông này không?

 

Hầu hết mọi người sẽ trả lời, không biết!

 

Lúc này, Tần Tranh nhìn những người đang xông về phía mình, trực tiếp mở cửa ra, sau đó đứng trên bậc thềm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người.

 

Đột nhiên, người vừa rồi còn vẻ mặt căm phẫn, đều dừng lại, lúc cùng Tần Tranh đối diện, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ.

 

Có người gân cổ đột nhiên hét: "Dừng lại làm cái gì, loại người lừa gạt tiền của người dân như này, nên dùng gậy đánh chết!”

 

Tần Tranh lập tức nhìn về phía người kia: "Xin hỏi, tôi lừa gạt ai?”

 

Tất cả mọi người ngay lập tức chỉ về phía bà cụ: "Mày lừa gạt bà cụ, cũng may được người của Trung Y Đường Thị phát hiện!”

 

Đường Bá Hoài bây giờ cũng đứng lên, đối diện với Tần Tranh, trong mắt tràn đầy vẻ khiêu khích.

 

Giống như đang nói Tần Tranh không biết tự lượng sức mình!

Tần Tranh cười lạnh lên tiếng: "Được!” Anh đi xuống bậc thang, nhìn bà cụ kia: “Bà không cần lo lắng, bà chỉ cần nói cho cháu biết, vừa rồi sau khi cháu châm cứu, bà còn đau đầu sao?”

 

"Cái này... Tôi, không đau nữa.” Bà cụ cũng hoang mang, bà cụ không biết nên tin ai.

 

"Được." Tần Tranh gật đầu, nhìn về phía người thanh niên vừa mới chặn bà cụ lại: "Không biết cậu nhìn ra thuốc của tôi chỗ nào không thể uống?”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT