Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Được, cô đi cùng tôi.” Tần Tranh đồng ý, cũng để cho Lương Khanh yên tâm, Tần Tranh anh không phải là một người bình thường.

 

Ngay lập tức, Tần Tranh đóng cửa lại, dẫn Lương Khanh đi ra ngoài bằng cửa sau.

 

Người đàn ông họ Lăng, ngoại trừ Lăng Chấn Vũ thì còn có ai?

 

Không ngờ đến bây giờ tên này cũng vẫn âm hồn bất tán!

 

Sát ý đã lan ra trong lòng Tần Tranh, nếu đã như thế, anh đành phải đích thân đến nhà dạy cho tên này một bài học!

 

Phải để cho anh ta nhớ sâu sắc câu nói đó!

 

Nhà của Lăng Chấn Vũ ở trung tâm thành phố, có một tòa nhà phức hợp riêng biệt của mình, Tần Tranh không chọn đến đó vào ban đêm.

 

Hôm nay người chuyển giao đá thô đã nói, có thể anh ta sẽ đến Dương Thành vào lúc hoàng hôn.

 

Đến lúc đó chọn lựa đá thô cũng cần có thời gian.

 

Hai người Tần Tranh bắt xe đến nơi, đi thẳng đến nhà của Lăng Chấn Vũ.

 

Lăng Chấn Vũ thực sự rất nổi tiếng ở Dương Thành, tùy tiện hỏi thì đã biết địa chỉ nhà anh ta.

 

Mà vào lúc này, đúng lúc hôm nay Lăng Chấn Vũ rãnh rỗi ở nhà, chơi cờ với bố.

 

Nhưng anh ta còn đang nghĩ đến chuyện Tần Tranh sắp tiêu đời, cho nên có hơi lơ đễnh.

 

“Có tâm sự?” Lăng Phong, bố của Lăng Chấn Vũ hỏi.

 

Lăng Chấn Vũ lắc đầu rồi lại gật đầu: “Bố nhớ Tần Tranh ở đại hội đánh bạc bằng đá kia không?”

 

“Thế nào, lại dính dáng đến nó?” Lăng Phong nhướng mày.

 

“Lại?” Lăng Chấn Vũ thoáng sửng sốt.

 

“Lúc đó bố thấy con rất ghét nó, cho nên đã nói với bên Hà Hồng Khang, để Hà Hồng Khang làm khó một chút, nếu không con nghĩ tại sao Đàm Ký về sau lại đột ngột hủy bỏ tư cách thi đấu?”

 

Lăng Chấn Vũ đột nhiên mở to đôi mắt: “Đêm hôm đó thông báo rằng có thứ gì đó bị đập nát, là do người của chúng ta làm sao?”

 

“Có một nhóm người khác, người của chúng ta chỉ mở tủ kính ra.” Lăng Phong cười khẩy, “Bố đã điều tra, Tần Tranh kia không cha không mẹ, là một đứa con rể ở rể, chẳng qua may mắn một chút mà thôi.”

 

“Chỉ là không ngờ, nó có kỹ thuật điêu khắc tốt, nhưng như thế thì thế nào. Người bình thường cũng chỉ là nhãi nhép trong mắt những người giàu có.” Lăng Phong nói xong, “Sao con lại dính dáng đến nó?”

 

“Hừ, còn không phải là lần trước tên đó suýt chút nữa đã đánh gãy xương con sao!” Lăng Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Con đã tìm người chỉnh nó. Phá hủy phòng khám của nó, nhưng mà đến bây giờ cũng chưa có tin tức nên con có hơi bực bội.”

 

Lăng Phong đứng dậy, vừa định mở miệng an ủi con trai.

 

Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Yên tâm đi, tao không sụp đổ, cho nên mày không cần bực bội.”

 

Tần Tranh và Lương Khanh trực tiếp đi vào cửa.

 

Hai người nhìn chằm chằm Lăng Phong và Lăng Chấn Vũ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

 

“Tần Tranh!” Lăng Chấn Vũ đứng bật dậy, “Mày không sao!”

 

“Cậu chính là Tần Tranh? Cậu đến nhà tôi làm gì?” Lăng Phong nhíu mày, lập tức ấn chuông báo động bên tay.

 

Nhưng ngay sau đó, ông ta nhìn thấy người phụ nữ đứng ở bên cạnh Tần Tranh đột nhiên vụt qua, khoảnh khắc sau một cơn gió mạnh ập đến, cả người giống như diều đứt dây lập tức bay ngược ra ngoài, đụng bay một mảng lớn vật trang trí!

 

“Bố!”

 

Rầm!

 

Lăng Chấn Vũ vừa hét lên, Lương Khanh trực tiếp đá vào cằm Lăng Chấn Vũ, cằm anh ta bị trật khớp ngay lập tức!

 

Sau đó Lương Khanh mới dừng lại, và trở về bên cạnh Tần Tranh.

 

Tần Tranh nhướng mày, thân thủ của Lương Khanh rất tốt, đáng tiếc nội lực không đủ, lần sau có thể dạy dỗ nhiều hơn.

 

“Tần Tranh, mày dám đánh tao, còn đánh bố tao! Tao sẽ cho mày chết!”

 

Chết?

 

Bóng dáng Tần Tranh vụt qua, không ai nhìn rõ anh di chuyển như thế nào, nhưng giây lát sau đã xuất hiện ở bên cạnh Lăng Chấn Vũ.

 

Đồng tử Lương Khanh bỗng rụt lại, không thể tin nổi nhìn Tần Tranh.

 

Ông chủ? Thật lợi hại!

 

“Tao đã từng nói với mày, hai chúng ta là tao ngự trị trên quyền lực, không phải mày! Nhưng mày không nghe!” Tần Tranh chậm rãi nói, “Cho tao chết?”

 

“Không đâu, ở trước mặt tao, mày hoàn toàn không có đường đánh trả! Tần Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Chấn Vũ, “Bây giờ để tao nói cho mày biết.”

 

“Mày gọi một người đến gây phiền phức cho tao, thì tao sẽ phá hủy một bộ phận trên người của mày, mày kêu một lần, tao gỡ một lần. Nếu mày cảm thấy mày có thể chịu đựng được, vậy thì làm đi.”

Nói xong, trong tay Tần Tranh chợt lóe lên một đường sắc bén!

 

Ngay sau đó, màu máu bay qua trước mắt Lăng Chấn Vũ, đột nhiên anh ta cảm thấy lỗ tai đau đớn!

 

Bịch.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT