Lọc Truyện

Đệ Nhất Tần Tranh - Hồ Thanh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đột nhiên toàn sảnh đều chìm vào sự yên lặng, một giây sau, tiếng kêu như mổ heo của Lăng Chấn Vũ cũng vang lên.

 

Tần Tranh ném dao đứng dậy.

 

Anh không thích giết người, nhưng, Lăng Chấn Vũ khinh người quá đáng!

 

Anh nghĩ rằng lần bẻ gãy tay lần trước đã khiến Lăng Chấn Vũ nếm đủ đau khổ, đã nhớ kỹ.

 

Không ngờ rằng lần này anh ta lại lấy trộm phương thuốc của anh, còn làm thuốc giả, khiến người người dùng mặt mũi mọc đầy mụn mủ, cũng đẩy anh vào chỗ chết!

 

Cho nên Tần Tranh mới tức giận như vậy.

 

''A! Chấn Vũ, Chấn Vũ! Mày đã làm gì con trai của tao rồi!'' Hai mắt Lăng Phong đỏ bừng, bỗng nhiên lấy một khẩu súng từ dưới gầm bàn lên: ''Tao muốn giết mày!''

 

Ầm!

 

Một đá.

 

Gần như chỉ trong giây lát Tần Tranh đã đá khẩu súng kia đi, sau đó giữ lấy đầu Lăng Phong.

 

''Tôi đến đây là để cảnh cáo, là để cho nhà họ Lăng mấy người biết, cho dù ở bên ngoài kia mấy người gọi mưa gọi gió như thế nào, mạng của mấy người chỉ là một cái nhấc tay của tôi mà thôi!''

 

''Muốn con của ông bình an vô sự, muốn bản thân mình vẫn còn sống thì thành thật mà đợi cho tôi, nếu không lần tới tôi đến, người phải trả mạng chính là mấy người!''

 

Tần Tranh đột ngột thả tay ra, liếc mắt nhìn Lăng Chấn Vũ đã đau đến ngất đi, sau đó quay người đưa Lương Khanh rời đi.

 

Hai người mạnh mẽ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

 

Nhưng mới chỉ năm sáu phút mà anh đã suýt khiến nhà họ Lăng không còn người nối dõi.

 

Lăng Phong yên lặng, ông ta không nói tiếp, nhìn lỗ tai trên mặt đất, nhanh chóng gọi điện thoại: ''Gọi xe cấp cứu, Chấn Vũ xảy ra chút chuyện...''

 

Ông ta không báo cảnh sát, càng không gọi anh em của mình.

 

Ông ta tin Tần Tranh nói được thì làm được, hơn nữa...

 

''Rốt cuộc mày là thần thánh phương nào!'' Lăng Phong dám chắc chắn động tác vừa rồi của Tần Tranh căn bản không phải là động tác mà người bình thường có thể làm được.

 

Người này không thể chọc vào!

 

Ra khỏi nhà họ Lăng, Tần Tranh nói Lương Khanh về phòng khám, còn anh thì bắt xe đến Mai Lan Cư.

 

Vừa mới đến nơi, Giang Sơ Tuyết gửi tin nhắn nói với anh đã đến cửa phòng khám.

 

Tần Tranh dứt khoát nói địa chỉ của mình rồi đi đến.

 

Dù sao từ bên này đến phòng khám cũng mất cả tiếng, đi đi về về quá phiền phức.

 

''Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?''

 

Nhân viên đứng ngoài cổng Mai Lan Cư mang Tần Tranh đi vào.

 

Sau khi báo số phòng, Tần Tranh đi đến một phòng bao, mở cửa ra đã thấy Giang Sơ Tuyết ngồi bên trong.

 

Vừa thấy Tần Tranh đến, cô ấy nhanh chóng đứng lên đi ra.

 

''Anh Tần, anh đến rồi, mời vào.''

 

Tần Tranh gật đầu: ''Tồng giám đốc Giang.''

 

Khuôn mặt Giang Sơ Tuyết mang theo ý cười, hôm nay cô ấy mặc một một tây phục cắt ngực dài rất chuyên nghiệp, vạt áo chỉ đến đùi, đôi chân dài trắng như ngọc được phô ra hoàn hảo.

 

Tần Tranh đi vào, lúc này mới phát hiện bên trong còn một người đang ngồi.

 

Là một người đàn ông, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lúc thấy Tần Tranh cũng đứng dậy đưa tay ra: ''Anh chính là anh Tần rồi, xin chào, tôi là Giang Trạch, là cấp dưới của tổng giám đốc Giang và cậu Giang.''

 

''Tôi vừa được điều đến Dương Thành, tôi sẽ quản lý tất cả các công trình hạng mục giải trí của nhà họ Giang.''

 

Tần Tranh gật đầu: ''Chào anh.''

 

Anh ngồi xuống, trong lòng có chút tò mò, Giang Sơ Tuyết muốn làm gì?

 

''Ha ha, năm nay anh ấy mới đến, hôm qua chúng tôi ăn cơm với nhau đã nhắc đến anh nên anh ấy yêu cầu nhất định phải dẫn anh ấy đến.'' Giang Sơ Tuyết nói, đột nhiên đưa một tập tài liệu cho Tần Tranh.

''Tôi rất xin lỗi anh vì chuyện đã xảy ra ở khu biệt thư, tôi muốn mời anh chén trà này, chủ yếu là muốn nói lời xin lỗi với anh. Giang Trạch quản lý một khu giải trí, có một câu lạc bộ giải trí cao cấp, là khu du lịch lướn nhất Dương Thành, lợi nhuận hàng năm lên đến trăm vạn.''

 

''Tôi đã nói chuyện với cậu Giang, câu lạc bộ giải trí này coi như là tập đoàn Giang thị tặng anh làm quà xin lỗi, xin anh hãy nhận lấy.''

 

''Tổng giám đốc Giang nói đùa rồi, tôi không phải là người hay mang thù, món quà này quá quý giá, cô vẫn nên cầm về thì hơn.'' Tần Tranh hơi nhíu mày, anh không cảm thấy Giang Sơ Tuyết nợ anh gì cả.

Danh sách truyện HOT