Trong gian phòng rộng lớn, Bùi Chư Thành đang cùng một nam tử mặc áo bào cổ tròn màu hổ phách nói cái gì đó, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu, nhìn đoàn người Trần Khải Minh, bất giác nhíu mày, chẳng lẽ Ca nhi lại gây chuyện? Thần sắc mang theo sầu lo.
Nhận thấy được vẻ mặt dị thường của hắn, nam tử trẻ tuổi ngồi ở đối diện theo bản năng quay lại.
Nam tử có lông mày như kiếm, mũi cao, đôi mắt lại tựa như trân châu đen ngâm trong thủy ngân, trong suốt sáng ngời, làm người ta không thể dời mắt. Đầu đội tử ngọc quan, y phục thêu ngân tuyến lóng lánh, trên đai lưng khảm một viên dạ minh châu cực lớn, hiển nhiên là người phú quý, ánh mắt đen tò mò đảo qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Bùi Nguyên Ca.
Vị cô nương này thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất, chẳng lẽ chính là vị tiểu thư gây xôn xao được người ta truyền tai nhau kia sao?
Trần Khải Minh nổi giận đùng đùng, chụp bàn nói: “Bùi tướng quân, nếu lần này ngài không phạt nặng tứ tiểu thư, thì tiên sinh như ta cũng làm không nổi nữa! Ngang bướng ngu dốt như vậy, ngỗ nghịch với bề trên. Nếu là nữ nhi của ta, ta đã sớm đánh chết cho rồi! Lẽ nào lại để như vậy!” Tức giận bộc phát, cùng tám chữ phê bình kia, vô cùng hoàn mỹ chứng minh Bùi Nguyên Ca hết thuốc chữa.
Có ngoại nhân ở đây càng tốt, đến lúc đó tiền thưởng gấp bội.
Bùi Chư Thành có chút đau đầu day day huyệt thái dương: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Chỉ mong sự tình không quá nghiêm trọng, dù sao còn có Thọ Xương Bá phủ thế tử Phó Quân Thịnh ở đây. Ca nhi cũng thật là, đã đáp ứng hắn học thật tốt, sao còn để xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy?
Mấy năm nay, Bùi Nguyên Dung cũng thường theo Chương di nương đến các phủ bái phỏng, đã gặp nhiều nam tử, nhưng lại chưa bao giờ gặp thiếu niên nào anh tuấn như người trước mặt, khiến người ta chú ý. Nàng nhất thời đỏ mặt, hơn nữa khi ánh mắt thiếu niên đó hướng về phía nàng, càng khó kìm nén mà chỉ biết cúi đầu ngượng ngùng. Nhưng giờ phút này vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện mâu quang của thiếu niên đó dừng trên người Bùi Nguyên Ca, lập tức trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Tiện nhân xấu xí này, lại khóc sướt mướt giả bộ đáng thương, quyến rũ ánh mắt quý công tử.
“Phụ thân không biết, lần này tứ muội đúng là có hơi quá đáng. Hôm qua đi học, học thuộc văn chương, nhưng thế nào cũng không thuộc được, hôm nay lại không giao bài tập. Tiên sinh hỏi nàng, nàng lại ăn nói bừa bãi, nói thơ Vịnh mai chính là bài tập của nàng. Bài Vịnh mai kia, chính tai con đã từng nghe tiên sinh ngâm qua. Hơn nữa, cái loại hảo thi (thơ hay) này, rõ ràng không phải tứ muội có thể viết ra, không biết sao tứ muội lại có rắp tâm như vậy?” Bùi Nguyên Dung trong lòng ghen ghét, mở miệng đã đem sai lầm đổ hết lên người Bùi Nguyên Ca. Nàng không tin, người đạo đức bại hoại như vậy, vị quý công tử trước mặt này còn có thể coi trọng nàng ta sao?
Bùi Nguyên Ca cắn môi, ủy khuất nói: “Nữ nhi không có, thi kia không phải tiên sinh làm… Tiên sinh hãm hại nữ nhi…” Thanh âm biện giải nhu nhược nao núng, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy lo lắng không thôi.
Nghe giọng nàng mềm yếu đáng thương, trong lòng Phó Quân Thịnh dâng lên chút thương tiếc, nữ tử.. như vậy…
“Nói bậy, ta hãm hại ngươi sao? Rõ ràng chính ngươi bôi nhọ ta!” Trần Khải Minh nghe vậy giận quá, quay đầu nói: “Bùi tướng quân, ngươi cũng nghe rồi đó. Trước mặt ngài, nàng cũng dám nói xấu bề trên như vậy, phía sau cũng tự nghĩ được. Nữ nhi to gan lớn mật, ngỗ nghịch bất kính, sống trên đời để làm gì? Sớm đánh chết cho xong, tránh cho tương lai làm mất hết mặt mũi Bùi phủ!”
Bùi Chư Thành rốt cục cũng nghe ra trọng điểm, hỏi: “Thơ gì?”
Trần Khải Minh từ trong lòng lấy ra một bản chép tay, lật ra giữa, lộ ra chữ viết mực mới tinh: “Chính là Vịnh mai thi này, là ta mới làm hôm qua, đã kịp ghi tạc bản chép tay. Thật không biết tứ tiểu thư chứa tâm tư gì, lại dám chửi bới ta như thế. Từ lúc đọc được bài thơ kia, hắn đã chuẩn bị tốt, đem bài thơ này sao chép bằng chính tay mình một lần nữa, lại thêm bằng chứng như núi.
Sau khi nhìn bài thơ kia, lông mi Bùi Chư Thành nhảy dựng, ý vị thâm trường nhìn Trần Khải Minh, lại dùng thần sắc cổ quái nhìn Bùi Nguyên Ca, sầu lo vốn dĩ tan thành mây khói, nhưng khi nhìn tờ giấy kia lại nặng nề tối tăm: “Đây là thi Trần tiên sinh viết ư? Ta xem nội dung thơ, là vịnh hoa mai. Nhưng hiện tại xuân về hoa nở, sao Trần tiên sinh không vịnh xuân, ngược lại lại ngâm hoa mai nở vậy?”
“Chuyện này… Ta luôn yêu thích hoa mai, mấy ngày trước vừa vặn gặp qua một bức Tảo mai đồ (tranh vẽ hoa mai buổi sớm), linh cảm đột tới, nên viết ra thi này.” Trần Khải Minh nói lung tung một hồi, lập tức giận dữ nói: “Bùi tướng quân đây là ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi thơ này không phải ta viết? Ngươi cũng không nhìn xem, tứ tiểu thư có thể viết ra thơ hay như vậy sao?”
“Tiên sinh lo lắng rồi, ta chỉ là tò mò mà thôi, bởi vì ta cũng cực yêu hoa mai, cho nên đối với bài Vịnh mai này, khó tránh khỏi chú ý.” Bùi Chư Thành khóe miệng hiện lên một chút cười lạnh, bỗng nhiên nghiêm nghị nhìn Bùi Nguyên Ca nói: “Ca nhi, bài thơ này là con viết sao?”
Bùi Nguyên Ca sợ hãi rụt rè nói: “Không… Không phải… Phụ thân!”
Không ai nghĩ rằng Bùi Nguyên Ca sẽ thừa nhận thơ không phải của nàng, Trần Khải Minh vui mừng quá đỗi, vội hỏi: “Bùi tướng quân, ngươi nên làm chủ cho ta! Hiện tại tứ tiểu thư đã thừa nhận, nàng lấy trộm thơ của ta, lại vu tội ta, ngài nhất định phải nghiêm trị!”
“Lấy trộm thơ người khác, bôi nhọ người ta, ngươi chắc chắn muốn nghiêm trị sao!” Bùi Chư Thành hòa ái nói: “Vậy theo ý tiên sinh, nên trừng phạt thế nào mới đúng?”
Bùi Chư Thành thường xuyên không ở trong phủ, Trần Khải Minh tiếp xúc vài lần, chỉ cảm thấy người này ôn nhuận có lễ, đối hắn cũng vô cùng lễ ngộ khách khí, bởi vậy trong lòng sớm kính sợ, kiêu hoành nói: “Ta là người đọc sách, bất kể thi ca hay thanh danh đều là tánh mạng của ta. Hành động này của Tứ tiểu thư không khác không khác nào bảo ta chết, nên ít nhất cũng phải đánh hai mươi trượng, phạt quỳ từ đường ba ngày. Mặt khác, còn phải quỳ xuống dập đầu nhận sai với ta, hướng mọi người thanh minh, là tứ tiểu thư lấy trộm thi của ta, cho ta chính danh.”
Phó Quân Thịnh ngạc nhiên mở to hai mắt, vi tiên sinh này thật là cuồng vọng, hắn có biết hắn đang đứng trước mặt ai không? Lại dám để cho đích nữ tướng quân phủ dập đầu nhận sai với hắn? Nhìn lại Bùi Nguyên Ca yếu đuối rụt rè bên cạnh, trong lòng không đành lòng, cảm thấy cô nương này không giống người như vậy, không nhịn được nói: “Bùi tướng quân, việc này chỉ sợ bên trong có nội tình, không bằng hỏi cẩn thận rõ ràng rồi nói sau”.
“Thế tử không cần nhiều lời, đây chuyện của Bùi phủ, ta ắt có quyết đoán.” Bùi Chư Thành vẫy tay ngăn lại hắn.
Hóa ra là thế tử! Nói như vậy, phủ đệ của hắn ít nhất cũng có “danh” . Bùi Nguyên Dung trong lòng rạo rực, mà Bùi Nguyên Ca lại có thể khiến thế tử biện hộ cho nàng, càng thêm chán ghét, mở miệng nói: “Thế tử tâm địa thiện lương, nhưng tứ muội sai chính là sai, nên bị phạt. Nếu không, Bùi phủ này to như vậy, còn có quy củ gì để người khác nghe theo?” Nàng tự nhận là lời này hào phóng khéo léo, cực có phong cách quý phái, nhất định có thể được thế tử kính trọng vài phần, trong lòng đắc ý, tỏ vẻ đáng yêu, trong sáng như nước mùa thu, hướng về phía Phó Quân Thịnh.
Phó Quân Thịnh ngược lại tâm sinh chán ghét: tỷ muội vốn là một, vị cô nương này chẳng những không che chở muội muội, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, thoạt nhìn minh diễm ngây thơ, tại sao tâm địa lại ngoan độc như thế? Nhìn nàng trang phục xa hoa, hẳn là tam tiểu thư do chưởng phủ Chương di nương sinh ra, có tỷ tỷ như thế, nói vậy tứ tiểu thư ở trong phủ cũng sống không được tốt lắm.
Bùi Chư Thành nắm chặt vạt áo, gân xanh trên tay nổi lên, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Vậy ư? Trần tiên sinh chỉ muốn như vậy là đủ? Không có yêu cầu khác sao?”
“Cái này…” Chẳng lẽ Bùi tướng quân còn muốn bồi thường cho hắn? Trần Khải Minh mắt lộ ra vẻ tham lam, lại ra vẻ thanh cao nói, “Ta là người đọc sách, tiền tài với ta chỉ là vật ngoài thân, ta tất nhiên không để vào mắt, không bằng Bùi tướng quân viết cho ta phong thư tiến cử! Nhưng mà… nếu bùi tướng quân vẫn cố ý, vậy cho ta một ngàn lượng bạc trắng làm bồi thường đi! Còn lại, ta cũng không so đo với đại nhân nữa, tha cho tứ tiểu thư một lần!”
“Được! Tốt lắm! Theo ta nói thì quá nhẹ, nên gấp bội mới đúng”. Bùi Chư Thành gật đầu cười, bỗng nhiên biến sắc, vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng phẫn nộ quát: “Lý tham quân tiến vào, đem tặc nhân này kéo ra ngoài, đánh bốn mươi quân côn, cùm tay mang thị chúng sáu ngày, phạt một ngàn lượng, hơn nữa tước danh hiệu cử nhân của hắn, trọn đời không được tham gia khoa cử! Loại bại hoại như này, về sau đừng để ta nhìn thấy, bằng không, ta thấy một lần, đánh một lần!”
Tình thế rồi đột nhiên nghịch chuyển, Trần Khải Minh ngơ ngác không hiểu: “Ơ… Bùi tướng quân, ngươi làm cái gì vậy?”
=======
“Làm cái gì” Bùi Chư Thành cười lạnh, tiện tay cầm ra một quyển thi tập cũ kỹ, ném tới trước mặt Trần Khải Minh, phẫn nộ quát, “Ngươi trợn to mắt chó của ngươi nhìn rõ cho ta, Vịnh mai thi này, là mười sáu năm trước bản tướng quân đưa bằng hữu rời kinh, trên đường đi gặp hoa mai ban sớm mà làm ra, năm đó mọi người đều biết, đã ghi chép lưu lại trong Tướng quân thi tập của ta. Lấy trộm thơ của bản tướng quân, còn dám vu oan, nói xấu nữ nhi của ta, trước mặt của ta còn phách lối, làm càn như thế, vậy không có ta ngươi còn ức hiếp nữ nhi của ta đến mức nào, hả?”
Tức giận phát ra không ngăn được, sát khí đẫm máu sa trường cùng uy nghi bùng nổ, nhất thời khiến Trần Khải Minh cả kinh xụi lơ.
“Bùi… Bùi tướng quân… Ta thực… Thực sự không biết thi này…” Bởi vì sợ hãi, Trần Khải Minh ngay cả nói cũng không mạch lạc, kêu khóc đứng lên, “Bùi tướng quân tha mạng , tha mạng , ta… ta… ta cũng bị người ta sai khiến nên mới có thể…”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm Chương di nương: “Lão gia!”
Vén rèm tiến vào, nhìn thấy Trần Khải Minh bộ dáng chật vật, trong lòng Chương Vân run lên, nhưng vẫn cười nói: “Lão gia, Liễu quý phi trong cung đưa bái thiếp, nói là được mấy khóm mẫu đơn nở rất đẹp, mời các vị tiểu thư trong phủ năm ngày sau vào cung ngắm hoa! Nghe nói trong kinh thành, người được mời không nhiều lắm, đây chính là vinh dự khó có được.” Nói xong, làm bộ như là giờ mới nhìn thấy bộ dáng của Trần Khải Minh, kinh ngạc nói: “A, đây là làm sao vậy?”
Bùi Chư Thành không để ý tới nàng, tiếp tục hỏi: “Ai sai ngươi bôi nhọ, hãm hại đích nữ của ta?”
Lí nào lại như vậy? Đầu tiên là Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, bây giờ lại mưu tính Ca nhi của hắn. Con hổ không phát uy, lại nghĩ là con mèo bệnh sao? Cho dù lần này hồi kinh bị cách chức, không còn là đại tướng quân trấn thủ một phương, nhưng Bùi Chư Thành hắn cũng không phải người dễ bắt nạt!
Chẳng lẽ người này muốn khai ra mình? Chương Vân trong lòng cả kinh, nếu để Bùi Chư Thành biết nàng sai giáo tập tiên sinh hãm hại Bùi Nguyên Ca, đời này của nàng xong rồi! Tâm tư thay đổi thật nhanh, vội vàng nói: “Có người sai Trần tiên sinh nói xấu tứ tiểu thư? Đây là chuyện gì? Tứ tiểu thư với người ta không thù không oán, chẳng lẽ… là Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, sợ bị nắm thóp, cho nên cố ý hắt nước bẩn lên người Tứ tiểu thư, để tỏ vẻ bọn họ cây ngay không sợ chết đứng, là Bùi phủ chúng ta không phải trước?” Nói xong, ánh mắt ý bảo Trần Khải Minh nói theo lời của nàng.
Bùi Nguyên Ca trong lòng cười lạnh, đầu óc Chương Vân xoay chuyển rất nhanh, trong chớp mắt đã đem nước bẩn hắt sang Trấn Quốc Hầu phủ, nhưng thật ra giá họa thiên y vô phùng [1]. Đáng tiếc, chuyện này phụ thân nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, chỉ cần đến lúc đó đối chất cùng Trấn Quốc Hầu phủ, chân tướng lập tức sẽ rõ ràng, không cần nàng nói nhiều, ngược lại còn tạo hiềm nghi.
[1] Thiên y vô phùng: áo tiên không thấy vết chỉ khâu, ý nói giá họa không chê vào đâu được
Trần Khải Minh là loại giảo hoạt, lập tức dập đầu nói: “Đúng vậy, là một tên sai vặt của Trấn Quốc Hầu phủ truyền tin, bảo tiểu nhân làm như vậy. Hắn nói, nếu tiểu nhân không làm theo, liền… liền giết cả nhà tiểu nhân! Tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ , Bùi tướng quân tha mạng, Bùi tướng quân tha mạng a!”
Lại là Trấn Quốc Hầu phủ! Bùi Chư Thành âm thầm cắn răng.
“Lão gia, tuy rằng Trấn Quốc Hầu phủ đứng sau, nhưng hành vi của Trần Khải Minh cũng thực đáng giận, nhưng mà việc này liên lụy tới tứ tiểu thư. Nô tỳ ngu kiến, tốt nhất vẫn không nên nháo đến quan phủ, lão gia để nô tỳ xử trí đi!” Chương Vân mặt đầy thân thiết cùng bình tĩnh, trong lòng đã nổi lên sát khí. Vừa rồi nếu không phải Đồng trạch viện có người truyền tin tức cho nàng, Trần Khải Minh lúc này chỉ sợ đã khai nàng ra. Người này không thể lưu! Việc này đành phải phiền đến ca ca !
Trần Khải Minh còn tưởng rằng Chương Vân giúp hắn, trong lòng rất cảm kích, vui mừng vì vừa rồi mình không khai ra nàng ta.
Bùi Chư Thành chán không muốn nghĩ, vẫy vẫy tay, sai người mang Trần Khải Minh xuống. Ánh mắt chuyển tới Bùi Nguyên Dung cùng Bùi Nguyên Xảo bên cạnh, tức giận lại nổi lên, chỉ vào hai người quát: “Còn các ngươi nữa, tỷ muội cùng nhau ở học đường, muội muội bị người ta nói xấu như vậy, hai người tỷ tỷ các ngươi cũng không lên tiếng? Còn ngươi, Bùi Nguyên Dung, ngươi đứng ra, nói, những lời lúc nãy là có ý gì?”
Bùi Nguyên Dung hoàn toàn không nghĩ tới sự tình biến đổi nhanh như thế, choáng váng: “Phụ thân, con… con…”
Chương Vân không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Bùi Nguyên Dung hỗ trợ làm chứng, vội vàng hoà giải nói: “Lão gia đừng tức giận, ai nghĩ rằng tiên sinh lại vô liêm sỉ như vậy, ngay cả đích nữ cũng dám vu tội bôi nhọ, Dung nhi và Xảo nhi chỉ là thứ nữ, ngày thường còn không biết ủy khuất thế nào? Chỉ sợ cũng bị tiên sinh hù dọa, dù sao đều là hài tử, không hiểu chuyện!” Vì cứu Bùi Nguyên Dung, lại lợi cho Bùi Nguyên Xảo.
“Dù thế các ngươi vẫn là nữ nhi Bùi phủ, lại bị tên cử nhân nghèo kiết xác đó dọa thành như vậy, ngay cả muội muội ruột thịt cũng làm ngơ, mỗi người đi lĩnh hai mươi bản, đánh thật mạnh cho ta. Sau đó đem Bùi phủ gia huấn chép một trăm lần, để cho các ngươi nhớ lâu, về sau gặp loại chuyện này, các ngươi im hơi lặng tiếng, làm mất mặt của ta, đến lúc đó coi như ta dạy dỗ trước các ngươi!” Bùi Chư Thành tuy rằng tin, nhưng tức giận cũng không giảm bớt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, phẫn nộ quát.
Bùi Nguyên Xảo cũng thôi, nhưng Bùi Nguyên Dung từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả một cái cốc đầu cũng chưa bị, lúc này đột nhiên bị phạt hai mươi bản, lại là bởi vì Bùi Nguyên Ca, nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, “Oa” một tiếng liền khóc to lên. Chương Vân sợ nàng khóc, càng chọc giận Bùi Chư Thành, vội vàng lôi nàng đi.
Bùi Nguyên Xảo thần sắc khác thường nhìn Bùi Nguyên Ca, sau đó mới yên lặng rời đi.
Chỉ còn lại có Bùi Nguyên Ca lặng lẽ ở nơi đó, cơn tức của Bùi Chư Thành rốt cục cũng tiêu tan, ngoắc tay ý bảo tiểu nữ nhi lại đây, vuốt ve đầu nàng nói: “Ca nhi, ủy khuất cho con rồi. Nói cho phụ thân nghe, có phải các vị tiên sinh khác cũng làm khó con như vậy không?” Khó trách trước kia tiên sinh luôn tìm hắn cáo trạng, nói Ca nhi bất hảo, hóa ra là tên vô liêm sỉ như thế, dù có lấy đao trảm cũng không sai.
Bùi Nguyên Ca biết, hiện tại chỉ cần nàng nói một câu, phụ thân sẽ không chút do dự đem toàn bộ tiên sinh đuổi ra ngoài. Việc này đại biểu cho, phụ thân bắt đầu tin tưởng nữ nhi là nàng: “Đúng vậy, phụ thân, nhưng mà nữ nhi không sợ, con là nữ nhi Bùi đại tướng quân!”
Lời nói này lập tức khiến Bùi Chư Thành cảm động, càng thêm yêu thích Bùi Nguyên Ca, đột nhiên lại nói: “Nếu về sau phụ thân không còn là đại tướng quân nữa? Con có sợ không?”
“Phụ thân nói, sau này người đều ở kinh thành sao?” Bùi Nguyên Ca nhớ rõ, kiếp trước, sau khi phụ thân hồi kinh, từ quan võ biến thành quan văn, nhậm chức Hình bộ thượng thư, tuy rằng phẩm chất giống nhau, nhưng địa vị quyền thế lại không bằng, trong lòng phụ thân ắt cũng sẽ có mất mát? Hắn toát ra loại cảm xúc này với nàng là chuyện tốt, nếu có thể nắm chắc cơ hội, càng có thể tăng thêm lực của mình, vì thế dùng thanh âm kiên định nói: “Có phụ thân bên cạnh, nữ nhi lại càng không sợ! Hơn nữa, sau này phụ thân có thể thường xuyên bồi nữ nhi. Phụ thân không ở trong phủ, nữ nhi rất nhớ người!”
Quả nhiên, Bùi Chư Thành nghe vậy, trong lòng uất thiếp, càng cảm thấy nữ nhi chịu nhiều uất ức, đang định nói giỡn, bỗng nhiên nhớ tới Phó Quân Thịnh bên cạnh, cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, ta quên giới thiệu, đây là Thế tử Thọ Xương Bá phủ Phó Quân Thịnh, lớn hơn con một tuổi, con gọi hắn là Phó ca ca là được rồi. Đây là tiểu nữ nhi của ta, Bùi Nguyên Ca.”
Bùi Nguyên Ca quy củ hành lễ nói: “Chào Phó ca ca.”
Tình hình lúc trước, tẫn hiển Bùi Nguyên Ca trí tuệ, không nghĩ tới nàng mặt ngoài mảnh mai, lại thông minh như thế! Phó Quân Thịnh trong lòng thầm khen, còn bán lễ, ôn nhiên cười nói: “Chào Tứ muội muội”.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!