Đi theo chiếc xe của Lâm Tử Nguyệt từ nãy tới giờ, Lục Viễn Nam đang có những suy nghĩ chưa thể lý giải được khi chứng kiến cảnh tượng chỉ vừa mới diễn ra. Anh ta thấy Lạc Nhan bế một đứa bé, đứa bé đó là đứa bé giống y hệt Giang Quân Hạo hồi nhỏ đã ngã trước đầu xe không những thế nó còn gọi Lạc Nhan là mẹ. Lục Viễn Nam muốn xác nhận thêm vì thế đã lái xe bám theo xe của Tử Nguyệt rồi dừng lại ở trước chung cư Nera.
Lạc Nhan bế Tiểu Duy xuống xe, vẫy tay chào Tử Nguyệt mà không hề để ý là có ai đó đang theo dõi mình.
"Tử Nguyệt, cậu về cẩn thận nhé! Tiểu Duy, mau chào cô đi con."
"Con chào cô Tử Nguyệt." Lạc Tiểu Duy giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra vẫy vẫy.
Lâm Tử Nguyệt từ trong xe nói vọng ra:
"Chúc hai mẹ con ngủ ngon nhé, cô về đây."
Sau đó Lâm Tử Nguyệt lái xe rời đi, Lạc Nhan bế Tiểu Duy vào chung cư Nera. Lục Viễn Nam ngồi trong xe nhìn lên, dù nhìn kiểu gì thì anh ta cũng thấy thằng bé đó giống Giang Quân Hạo, chẳng lẽ Lạc Nhan đã sinh con cho anh rồi sao?
…
Sáng hôm sau, tập đoàn N.H.
Văn phòng chủ tịch - Giang Quân Hạo.
Trong lúc Giang Quân Hạo đang xử lý giấy tờ một cách chăm chú thì Lục Viễn Nam lại tiếp tục đưa thêm một đống tài liệu cho anh. Giang Quân Hạo gật đầu nói anh ta để đó rồi ra ngoài nhưng Lục Viễn Nam lại lưỡng lự không muốn đi. Giang Quân Hạo thấy thái độ của thư ký Lục có chút kì lạ vì thế anh bèn dừng việc lại, đan hai tay chống lên cằm hỏi:
"Cậu đang muốn nói gì với tôi đúng không?"
Lục Viễn Nam ỡm ờ định nói thì đột nhiên ở bên ngoài cửa vang lên tiếng ai đó gõ cửa phòng.
Cốc… cốc…
Giang Quân Hạo dời mắt khỏi Lục Viễn Nam, anh nói vọng ra:
"Vào đi."
Người mở cửa bước vào không ai khác lại chính là tổng giám đốc Giang Trí Thành, cũng là chú ruột của Giang Quân Hạo. Vừa nhìn thấy người chú này, Giang Quân Hạo đã có cảm giác sẽ có chuyện gì đó không tốt xảy ra.
Giang Trí Thành đem đến trước mặt Giang Quân Hạo một bản hợp đồng chuyển nhượng, dù người đang ngồi đó là chủ tịch của tập đoàn nhưng ông ấy lại chẳng có chút kiêng nể mà chỉ coi anh giống như một người kinh nghiệm vẫn còn non nớt.
"Tôi đến đây là muốn cậu ký vào bản hợp đồng chuyển nhượng này. Cậu biết cái dự án lúc ba cậu còn sống chứ, anh ấy đã muốn chuyển dự án đó cho tôi từ lâu rồi nhưng vẫn là không kịp làm."
Giang Quân Hạo liếc nhìn bản hợp đồng, dự án mà Giang Trí Thành nhắc đến là dự án mở chuỗi cửa hàng thời trang ở bờ biển Hạ Đông, đó là nơi hàng năm thu hút rất nhiều khách du lịch vì thế thời trang ở đó vô cùng phong phú. Nhưng một dự án quan trọng Giang Quân Hạo càng không thể giao nó cho Giang Trí Thành.
"Ba tôi có nói là sẽ chuyển nó cho chú sao? Sao tôi lại không biết nhỉ?"
Thấy Giang Quân Hạo không có ý định ký vào bản hợp đồng bèn tỏ ra tức giận.
"Tân chủ tịch, cậu nói thế là có ý gì?"
"Dự án này là một dự án quan trọng, tôi nghĩ nên bàn bạc trước khi giao nó cho một ai đó tiếp quản."
Giang Trí Thành giận dữ giật lấy bản hợp đồng, trước khi ông ta rời khỏi còn thẳng thừng chỉ tay vào mặt anh mà nói:
"Nếu không phải cần chữ ký của cậu thì tôi cũng chẳng tới đây làm cái gì, đúng là cái đồ ăn cháo đá bát."
Rầm!
Trước những lời nói khó nghe của Giang Trí Thành, Giang Quân Hạo tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Anh biết tính khí ông ta nóng nảy luôn muốn chiếm cả tập đoàn này vì thế không thể nhân nhượng con người này được.
Sau khi Giang Trí Thành rời đi, Giang Quân Hạo lại tiếp tục làm việc. Lúc này, Lục Viễn Nam mới có thể nói chuyện đang định nói cho anh nghe.
"Giang tổng, hôm trước anh có nhờ tôi điều tra chỗ ở của thiếu phu nhân…"
Giang Quân Hạo bỗng ngẩng đầu lên, anh vội vã hỏi:
"Đã tìm được rồi sao? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?"
"Là ở chung cư Nera nhưng có điều…"
Thấy Lục Viễn Nam cứ ấp úng, Giang Quân Hạo bèn tỏ ý nghi ngờ.
"Có điều gì?"
"Thiếu phu nhân đã có một đứa con trai bốn tuổi."
"Cái gì?"
Giang Quân Hạo sốc đến nỗi đứng bật dậy khi nghe Lục Viễn Nam nói rằng cô đã có con trai. Vậy là bốn năm ở nước ngoài cô đã cưới người đàn ông khác và lập gia đình sao? Giang Quân Hạo vô cùng thất vọng, anh luôn mong muốn sẽ theo đuổi cô lại thêm lần nữa nhưng xem ra không được nữa rồi.
"Được rồi, cậu ra ngoài đi." Giang Quân Hạo phẩy tay, giọng nói cũng trở nên nhỏ dần.
"Nhưng tôi vẫn chưa nói hết, đứa trẻ đó thực sự trông rất giống anh hồi nhỏ, Giang tổng. Tôi cũng không thấy ba của đứa bé đâu nên rất có thể đó chính là…"
Giang Quân Hạo lại được một phen bất ngờ khác, lần này nụ cười lại nở rạng rỡ trên môi của anh, trái ngược với tâm trạng ủ rũ ban nãy. Anh chống hai tay đứng dậy, vui mừng hỏi Lục Viễn Nam:
"Có thể đó chính là con trai của tôi có phải không?"
"Vâng, tôi cũng đã nghĩ như vậy. Giang tổng, có khả năng là thiếu phu nhân đã mang thai với anh nhưng cố tình giấu anh mà không cho anh biết."
Niềm hi vọng nhỏ nhoi ấy khiến Giang Quân Hạo mừng đến mức phát điên lên. Anh bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian bốn năm trước, đêm hôm đó anh đã uống say và về nhà, rất có thể sau đêm ấy Lạc Nhan đã mang thai nhưng cô lại giấu đứa bé. Nếu tính từ khoảng thời gian đó đến bây giờ thì vừa tròn bốn năm, mọi sự trùng hợp đều đang dần biến những điều Giang Quân Hạo nghĩ trở thành sự thật.
"Mau… mau đưa tôi đến gặp vợ và con trai tôi."
Giang Quân Hạo vui mừng đến nỗi quên cả việc mình phải làm ở công ty mà muốn đến gặp con trai ngay lập tức. Lục Viễn Nam thấy có vẻ mọi chuyện diễn biến hơi nhanh, để cho chắc chắn anh ta liền đề nghị:
"Giang tổng, hay là chúng ta thử làm xét nghiệm ADN trước. Nếu kết quả chính xác không phải sẽ thuyết phục hơn sao?"
"Cũng phải nhỉ, nếu tôi cứ vậy đến gặp Lạc Nhan cô ấy sẽ nói thằng bé không phải con trai tôi. Nhưng nếu có kết quả xét nghiệm ADN, cô ấy sẽ không thể chối cãi nữa."
Nghĩ như vậy Giang Quân Hạo bèn lập tức ra lệnh cho Lục Viễn Nam:
"Cậu mau đi làm xét nghiệm ADN đi, có kết quả càng nhanh càng tốt vì tôi không thể chờ được nữa rồi."
"Vâng, tôi sẽ đi ngay đây."
Sau khi Lục Viễn Nam rời đi, Giang Quân Hạo ngồi phịch xuống ghế tựa, anh liên tục cười mỉm và không thể tin được mình đã có một đứa con với Lạc Nhan. Anh ngước nhìn ảnh của cô ở trên mặt bàn làm việc, miệng không ngừng nói:
"Cảm ơn em Lạc Nhan, cảm ơn em đã sinh con cho tôi, cảm ơn em rất nhiều…"
Ngày hôm đó Lục Viễn Nam đã đóng giả làm người phát quà cho những đứa trẻ học ở trường mẫu giáo để tiếp cận Lạc Tiểu Duy. Anh ta đã biết tên của Tiểu Duy, việc cần làm là tìm xem thằng bé đang học ở lớp nào.
Những đứa trẻ ở đây khi biết có người đến phát quà liền bâu lại một chỗ tranh nhau muốn nhận quà. Lục Viễn Nam bị đám trẻ bám dính lấy không thể bước được, anh ta vừa cầm quà vừa nhăn mặt.
"Mấy đứa mau ngồi một chỗ rồi ai cũng có quà thôi, nào ngoan nào mấy đứa."
Lời nói của Lục Viễn Nam dường như chẳng có tác dụng gì với đám trẻ ấy, chỉ đến khi cô giáo của chúng tới thì bọn trẻ mới chịu tách ra khỏi người Lục Viễn Nam. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, để đồng đội của mình đi phát quà cho những đứa trẻ khác còn mình thì đi đến chỗ của Lạc Tiểu Duy.
"Chào cháu bé, cháu tên là Lạc Tiểu Duy có phải không?"
"Vâng ạ."
Lục Viễn Nam nhìn chằm chằm vào Tiểu Duy trong đầu có một suy nghĩ: thằng bé cứ như đúc ra từ một khuôn của Giang Quân Hạo vậy, thế này thì làm xét nghiệm ADN cũng chỉ là thừa thãi.
Nhưng để chắc chắn một trăm phần trăm, để Lạc Nhan không chối cãi được thì phải có giấy tờ chứng minh ba con đàng hoàng. Lục Viễn Nam giả vờ xoa đầu Tiểu Duy nhưng lại tiện tay giật lấy một sợi tóc của thằng bé, anh ta đứng dậy sau khi phát quà, cho sợ tóc vào túi nylon trắng bảo quản cẩn thận rồi rời đi.
Hai mẫu tóc của Lạc Tiểu Duy và Giang Quân Hạo nhanh chóng được đưa tới bệnh viện để làm xét nghiệm ADN. Chắc chắn sẽ phải mất một thời gian để biết được kết quả vì vậy càng chờ Giang Quân Hạo càng lo lắng không yên.
Tối hôm ấy ở biệt thự riêng của Giang Quân Hạo.
Thấy thiếu gia của mình cứ đi đi lại lại xung quanh phòng khách, Tiêu quản gia liền cảm thấy lạ lùng. Anh ta tò mò nên mới hỏi Giang Quân Hạo:
"Thiếu gia, anh đang có chuyện gì khó suy nghĩ sao?"
Giang Quân Hạo chợt dừng lại, anh bước đến trước mặt Tiêu quản gia nói với anh ấy:
"Tôi đang chờ kết quả xét nghiệm ADN."
"Sao ạ? ADN của ai?"
"Là của tôi và con trai của Lạc Nhan."
Trong thoáng chốc Tiêu quản gia chưa thể hiểu được những lời mà anh nói. Dù gì thì anh ta cũng vừa mới biết Lạc Nhan đã trở về bây giờ lại còn xuất hiện thêm con trai nữa, thật quá nhiều chuyện xảy ra trong vòng một ngày.
Đúng lúc đó chuông điện thoại của Giang Quân Hạo vang lên, anh lập tức bắt máy:
"Alo? Đã có kết quả chưa?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lục Viễn Nam.
[Giang tổng, đã có kết quả xét nhiệm ADN rồi, bây giờ tôi đang trên đường đem đến biệt thự cho anh.]