Lọc Truyện

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Anh ta vừa mới nhắm mắt lại lặng lẽ hé ra, nhìn Trần Phong.

Trần Phong nhanh chóng mở cửa phòng bệnh ra.

“Đạo diễn, cô Tống Ân, hai người vào đi, cậu Lê vẫn chưa ngủ.”

Đã đến nước này rồi Tống Ân cũng không đi được nữa, đành ôm hoa bước vào.

Lê Tiến Minh nằm trên giường, ánh mắt xuyên qua đám người kia nhìn cô một cái. Bốn mắt nhìn nhau, Tống Ân sững người, lập tức rời mắt, nhẹ nhàng đặt hoa một bên.

May mà trong phòng cũng nhiều người, cũng không khó xử gì.

Đạo diễn lại gần mọi người cho ấm, cô thì không, chỉ đứng một bên nghe Đường Tư Nguyệt thay anh ta trả lời đạo diễn.

Tống Ân không biết có phải mình nhầm không, tuy cô ấy quay mặt sang hướng khác nhưng cứ cảm giác Lê Tiến Minh đang nhìn mình.

“Được rồi mọi người, mọi người về đi. Cậu Lê phải nghỉ ngơi rồi, hôm nay cảm ơn mọi người, lần sau cậu Lê sẽ mời mọi người ăn cơm.” Không biết qua bao lâu, Trần Phong mở lời.

Người ta cũng đuổi khách rồi, mọi người cũng biết ý mà đứng dậy. Đường Tư Nguyệt thì một mực muốn ở lại, rốt cuộc cũng bị Lê Tiến Minh đuổi về.”

Còn Tống Ân?

Tống Ân đương nhiên không ở lại rồi. Thăm cũng thăm rồi, lại về cùng mọi người thôi.

Anh ta vẫn nói chuyện được, sắc mặt cũng không tệ, chắc cũng không bị thương gì.

Tống Ân vừa xuống sảnh tầng 1 bỗng nghe điện thoại reo.

Tống Ân nhìn điện thoại, là số lạ gọi đến. Cô không suy nghĩ liền cúp máy luôn. Chắc là điện thoại làm phiền.

Nhưng mới cúp máy, bên kia lại gọi lại. Cô vẫn cứ cúp máy.

Khi điện thoại reo lên lần nữa, cô đã lên xe. Lần này không phải người lạ, là Vũ Uyên gọi tới.

“Chị Tống Ân, em nghe ngóng được rồi!”

“Gì cơ?”

“Chị biết tại sao cậu Lê với Lê Kiến Đường đánh nhau không?”

Vũ Uyên lăn lộn trong e-kip, mối quan hệ với mọi người tốt hơn cô nhiều. Cô ấy còn là một người hay hóng chuyện, muốn tìm hiểu mấy chuyện này cũng không khó.

“Tại sao?” Tống Ân cũng thấy tò mò.

“Vì chị đó!”

Tống Ân cảm thấy câu này khá buồn cười: “Em đi ngủ đi, muộn rồi.”

“Ơ chị đừng ngó lơ thế, em nói thật mà. Em nghe một tên có mặt ở đó nói mà, chắc chắn không sai đâu! Người ta nói Lê Kiến Đường đang sỉ nhục chị với mọi người. Lúc đó bị cậu Lê nghe thấy, cũng không hiểu tại sao cậu ấy nổi giận, lao vào đánh Lê Kiến Đường. Thế không phải vì chị thì còn vì ai?”

“Em chắc chắn em không nhầm chứ?”

“Chắc chắn, chính xác, tuyệt đối không sai! Nếu không đúng thì em.. em nuốt luôn điện thoại cho chị coi!”

Tống Ân trầm ngâm một lúc, cúp máy, nói với tài xế: “Bác tài, phiền ông đưa tôi quay lại bệnh viện, cảm ơn.”

Đến trước phòng bệnh của Lê Tiến Minh, Tống Ân thở dài mở cửa bước vào.

Lúc vào phòng, Lê Tiến Minh đang bực mình muốn rút kim truyền nước trên tay, định về thành phố, Trần Phong khuyên mãi mà không được.

Tống Ân thấy vậy khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, giữ lấy tay hắn: “Anh làm gì đấy? Rút kim ra làm gì?”

Cô ấy đột nhiên xuất hiện làm cả Lê Tiến Minh và Trần Phong đều ngơ ra.

Nhìn thấy cô ấy xuất hiện, mắt Trần Phong sáng lên.

“Cô Tống Ân à, cô nhanh khuyên cậu Lê đi. Cậu ấy muốn về thành phố ngay trong tối nay, cũng không biết là đang giận ai nữa.”

Lê Tiến Minh ném gối về phía Trần Phong: “Anh im đi!”

Trần Phong ôm gối cười: “Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài hóng gió tý.”

Nói xong anh ta ôm gối chuồn mất.

Trong phút chốc, căn phòng chỉ còn lại Lê Tiến Minh và Tống Ân. Lê Tiến Minh vốn ôm một bụng tức, nhìn thấy Tống Ân càng không vui: “Không phải đi rồi à, còn quay lại làm gì?”

Giọng điệu cáu kỉnh.

Tống Ân cũng không để ý, chỉ hỏi: “Muộn vậy rồi anh còn muốn về thành phố à?”

“…Ờ.” Quả thật lúc này anh ta muốn về thành phố.

Dù sao… cái nơi tồi tàn này cũng không ở nổi. 

Tống Ân nhìn quanh phòng, quả thật khá tệ. Anh ta ở lại đây thấy khó chịu cũng đúng.

“Hay là tôi đi hỏi bác sĩ giúp anh xem, nếu bác sĩ bảo anh đi được thì anh hẵng đi.”

Tống Ân nói xong, giúp anh ta chêm gối dưới đầu, vỗ nhẹ bảo: “Anh nằm xuống trước đi, tôi đi tìm bác sĩ.”

Sau đó cô ấy mới quay đi, Lê Tiến Minh không biết làm sao lại giơ tay giữ cô ấy, dùng sức kéo cô ấy lại. Tống Ân ngồi phịch xuống mép giường, suýt nữa đè lên cánh tay đang cắm kim tiêm của anh ta.

Tống Ân kinh ngạc, kéo tay anh ta ra một chút, chỉ cảm thấy cánh tay kia của anh ta nóng rực.

Lông mi anh ta hơi rũ xuống nhìn cô ấy một lát, lòng hơi rối rắm. Cô ấy cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên, họ nhẹ hỏi hắn: “Sao thế?”

“Không cần đi đâu, tối nay tôi ở lại đây.”

“Không phải ở đây anh không quen à.”

“Giờ quen rồi, không được à?”

“…” Tống Ân tặc lưỡi: “May mà tôi không phải là Trần Phong, hầu hạ anh khó quá mà. Cứ đổi ý liên tục.”

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT