Chương 282
Cửa phòng tắm là một lớp kính thủy tinh, bên trong có ánh đèn mờ ảo, lúc bấy giờ cô mới phát hiện một bóng đen nằm trên mặt đất, chắc hẳn là anh đã ngã nằm ở đó.
“Không phải, đang yên đang lành sao đột nhiên anh lại bị ngã?”
“Lễ nào trở trời rồi?”
Thời Ngọc Minh quay đầu lại nhìn, lúc nãy cô đóng cửa sổ lại không có để ý, giờ nhìn kỹ lại mới thấy cành cây bên ngoài bị gió lớn thổi đến đung đưa dữ dội.
“Đúng là trở trời rồi”
“Mỗi lúc trở trời, cánh tay tôi sẽ ..” Những lời phía sau anh không thể thốt lên được nữa, chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau đớn thấu xương lần nay.
Thời Ngọc Minh hơi sốt ruột.
“Hay là … hay là tôi vào đỡ anh nhé, cửa phòng mở không được, cũng không biết tại sao nữa. Cho dù có gọi điện cho chú Lâm đi nữa thì giờ cũng trễ vậy rồi không tìm được người đến sửa tay cửa đâu. Anh cũng đâu thể nằm mãi trên sàn vừa lạnh vừa ướt thế được?”
Giọng nói của Phong Đình Quân mang theo tiếng thở hổn hển vì đau đớn giày vò: “Nhưng… tôi không mặc quần áo. Thời Ngọc Minh, tôi không muốn vì chuyện này mà làm em khó xử, em gọi cho chú Lâm đi, bảo ông ấy…”
Không hiểu vì sao, Thời Ngọc Minh chỉ cảm thấy trái tim mình giống như chiếc khăn ngấm đầy nước bị người ta dùng hết sức vắt kiệt.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng mở tung cửa phòng tắm, ngay khi đang mừng rỡ, một làn nước mờ ảo phủ lên mặt cô.
Cô đưa tay vẫy tan màn sương trước mặt, vừa vặn có thể nhìn thấy một bóng người ngã trên mặt đất.
“Phong Đình Quân!”Cô vội vàng ngồi xổm xuống, vừa lôi vừa kéo cánh tay còn khỏe mạnh kia của anh đặt lên vai, chậm rãi đỡ lấy anh với thân thể gầy yếu: “Anh cố nhìn thêm một chút, gắng sức một chút thôi, chúng ta đi ra ngoài trước”
“Thời Ngọc Minh… hay là em cứ…”
“Được rồi anh đừng nói chuyện. Em đang nhắm mắt đây, không nhìn anh đâu.”
Thời Ngọc Minh gần như dùng sức của cả thân người, nhưng nam nữ sức nặng chênh lệch nhau, cô vốn không thể chịu đựng được sức nặng của Phong Đình Quân bao lâu.
Cô nhắm mắt hỏi: “Phòng ngủ đi lối nào?”
“Phía trước bên phải … hướng hai giờ”
“Được, anh cố nhịn một chút nữa… đến ngay thôi…
Khó khăn lắm mới dìu được Phong Đình Quân lên giường trong phòng ngủ, cô vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh, nói: “Anh đắp chăn lại trước đi”
“Ừm ..” Một tiếng ậm ừ kìm nén phát ra từ phía sau, tiếp đó là một giọng nói hơi khàn khàn trầm đục:”…Tôi đắp chăn xong rồi Giọng nói này …
Tâm trí của Phong Đình Quân khế oong một tiếng, nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lúc nấy chú Lâm đã nói, cổ họng của Phong Đình Quân hơi khó chịu, còn chưng canh lê cho anh.
Cô xoay người lại, chỉ thấy Phong Đình Quân yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệt, đầu yếu ớt nghiêng sang một bên, thở hổn hển.
“Anh vẫn ổn chứ?”
Anh khẽ lắc đầu: “Không sao.”
“Sau lại đau đến như vậy?”
Phong Đình Quân cười khổ: “Có thể là do tai nạn xe lân đó hơi nghiêm trọng. Sau này dù nhìn bên ngoài có vẻ tốt nhưng mỗi khi thời tiết thay đổi vẫn rất đau”
“Có thuốc giảm đau không?”
“Có, nhưng tôi không mang về nhà. Để ở công ty” Phong Đình Quân nói: “Lúc trước Vincent còn ở đây có thể nhờ anh ấy mang đến, nhưng bây giờ Trần Miện là nữ, trời lại sắp mưa, một mình cô ấy đến đây sẽ nguy hiểm, tôi cố chịu một chút là được rồi”
Lúc anh nói, trong giọng dường như chỉ có giọng mũi, đau đến mức mày nhíu thật chặt.
Anh quay đầu, đưa bàn tay vẫn khỏe mạnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Tôi không sao, em đừng bày ra vẻ mặt như vậy, tôi không chết được đâu”
Thời Ngọc Minh rút tay ra.
Tay anh ngây ra giữa khoảng không, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng rụt lại: “Xin lỗi, tôi lại đụng chạm em rồi.”
Thời Ngọc Minh cắn môi nói: “Lần đó anh gặp tai nạn nghiêm trọng như vậy sao?”
“… Thật ra tôi cũng nhớ được nữa, nhưng khi tôi tỉnh lại quả thật đang nằm trong bệnh viện. Khắp người gắn đầy những máy móc, nhập viện ba tháng mới xuất viện”.
“Không nhớ được nữa?”
“Ừm, bác sĩ nói rằng có thể cú va chạm quá mạnh nên làm tổn thương não”
“Cho nên, ngay cả bị đụng xe lúc nào, đụng phải xe gì anh cũng không biết đúng không?”