Chương 283
Phong Đình Quân hít sâu một hơi, quay lại được thì thôi vậy. Thật ra thì mấy năm nay tôi vẫn luôn nghĩ vụ tai nạn này chắc chắn là ông trời đang trừng phạt tôi, trước đây tôi làm nhiều chuyện sai trái với em như vậy, đây chính là hình phạt mà trời ban cho tôi.”
“Vậy cánh tay của anh sẽ không bao giờ khỏi được nữa sao?”
thương quá nặng, phải chịu cả đời Phong Đình Quân cười nói: “Như vậy cũng tốt, để tôi có thể nhớ được quá khứ của mình có bao nhiêu bất kham suốt cả đời này, để tôi có thể ôm lấy nỗi hổ thẹn áy náy đối với em đến hết kiếp này”
Thời Ngọc Minh nhíu mày không nói gì.
Phong Đình Quân an ủi cô, nói: “Không sao mà. Chút đau này của tôi chắc chắn không bằng nỗi thống khổ mà năm đó em mắc phải bệnh ung thư, ông trời vẫn trừng phạt tôi nhẹ nhàng lắm”
Đùng đùng– Bên ngoài vang lên sấm đinh tai, tiếp theo đó, những giọt mưa nặng hạt tu xuống, rơi lộp độp trên mặt kính cửa sổ thủy tỉnh.
“Còn sợ sấm sét không?” Anh hỏi, “Anh nhớ lúc trước … em sợ sấm sét lắm”
Thời Ngọc Minh gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Trước đây sợ, nhưng bây giờ không sợ nữa.”
“Tại sao?”
“Tôi thấy cảm giác” sợ” này cũng rất có thế lực. Khi bên cạnh mình có ai đó bảo vệ, nó sẽ không kiêng nể gì mà thể hiện hết ra bên ngoài, dù gì cũng chẳng làm sao, dù cho có sợ hãi hơn đi chăng nữa cũng sẽ có người ở bên cạnh, dù ở bao.
xa, dù cho toàn thân ướt đẫm, cũng sẽ vội vã đến bên tôi.
Nhưng mà sau này..không còn ai ở bên tôi nữa, bên cạnh tôi còn có con trẻ cần phải chăm sóc, tôi phải mạnh mẽ hơn, tôi không thể sợ, cho nên dần dần…cũng không còn cảm thấy sợ nữa”
Phong Đình Quân nghe ra được ý nghĩa trong câu nói của cô: “Người mà cô nói đến dù bao xa cũng sẽ trở về bên cạnh cô, là chồng cô, đúng chứ?”
Ừm”
” Thảo nào cô lại quan tâm anh ấy như vậy”
“Đúng vậy, một mình tôi sống trong một biệt thự được năm năm. Tôi đã đếm, trong năm năm đó, trời mưa 116 lần, sấm chớp 227 lần. Mỗi một lần tôi đều ghi nhớ rất rõ ràng.
Trong căn phòng ngủ, tôi đã ngồi trên nền đất trước cửa sổ, cuộn người lại và vẫn luôn nhìn theo con đường duy nhất dẫn đến biệt thự. Mỗi lần có xe chạy ngang qua, tôi đều nghĩ, là anh sao? Cuối cùng anh cũng nhớ ra là tôi sợ sấm, nên trở về bên cạnh tôi đúng không? Nhưng mà cuối cùng thì…
Phong Đình Quân nghe mà lòng đau như cắt: “Là tôi đã sai.. Thời Ngọc Minh, đều là lỗi của tôi…”
“Bây giờ nói ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì nữa? Lúc tôi đau khổ anh đều không có ở đó. Lúc tôi tuyệt vọng muốn gọi điện thoại cho anh để mượn tiền cứu lấy mẹ tôi, nhưng lại là nghe điện thoại. Tôi còn có thể làm sao? Tôi chẳng biết phải làm thế nào cả. Phong Đình Quân, anh có biết lúc đó tôi mang tâm trạng thể nào bước vào Phong Đình Quân hay không?”
“Lúc đó, tôi đã bị dồn đến đường cùng rồi, tôi sắp chết rồi, mẹ tôi vẫn đang nằm viện chờ tôi lấy tiền đến cứu bà. Tôi chỉ còn có con đường này thôi. Ban đầu thấy địa chỉ mà tiên shinh gửi đến là khách sạn, tôi còn cho rằng…”
“Thời Ngọc Minh.
“Nhưng mà tôi còn có thể làm gì? Dù sao tôi cũng sắp chết rồi. Nếu như lòng tự trọng của tôi có thể bán được giá, tôi chỉ có thể bán nó đi thôi” Thời Ngọc Minh có chút nghẹn ngào, khịt khịt mũi nói: “Nhưng vẫn ổn, người mà tôi gặp là tiên sinh. Anh ấy rất tôn trọng tôi, chưa từng làm ra bất cứ hành động không phải nào. Chính anh ấy đã cho tôi tiền để mẹ tôi được chữa trị một cách tốt nhất. Cũng là anh ấy luôn ở bên tôi, cùng tôi bước ra khỏi “Nhưng mà quãng thời gian tươi đẹp đó thật sự quá ngắn, ngắn ngủi như một giấc mộng. Giấc mộng tỉnh lại, tôi đã ở nước ngoài, sớm biết tin anh qua đời.” Nàng cúi đầu, giật giật khóe miệng: ” Tôi dường như nói rất nhiều ngày hôm nay. “
Phong Đình Quân nói: “Không sao, tôi thích nghe.”
“Hãy nghe tôi kể về quá khứ của tôi với chồng tôi?”
“Chỉ cần bạn hạnh phúc trong khoảng thời gian này, thì tôi sẵn sàng lắng nghe. So sánh, tôi ít sẵn sàng lắng nghe hơn trong 5 năm sau cuộc hôn nhân của chúng ta—”
Thời Ngọc Minh lau mặt, “Tất cả đã qua đi. Phong Đình Quân, đã gần chín năm, và chúng ta đều nên trưởng thành.
Anh đã yêu em sâu đậm khi còn là một thiếu niên, nhưng khi đó chúng ta thực sự vẫn còn quá trẻ để nghĩ như vậy chúng ta có thể sống một cuộc sống hạnh phúc với tình yêu thương với nhau. Chúa chỉ sử dụng Cố Quân Nhi để cho chúng ta một khoảnh khắc sống động – tình yêu mà chúng ta nghĩ là không thể phá hủy thực ra không mạnh mẽ như vậy. “
“….em đúng rồi”
Giọng anh trầm hơn, càng lúc càng có vẻ giống chồng, gần như có thể làm giả được.
Trong tình huống này, đối mặt với một bộ mặt như vậy, cùng với bên ngoài ầm ầm và mưa như trút nước, rốt cuộc cô không thể nghe lời.
Thời Ngọc Minh đứng dậy: “Chú Lâm vừa nghe thấy giọng nói của cậu không đúng, liền đem canh lê cho cậu. Còn nóng thì có thể uống”
“Được rồi, phiên anh rồi.”
Khi nào họ trở nên hiệu quả như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!