Hàn Văn Hạo vẫn tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cô …
Hạ Tuyết không còn cách nào khác, chỉ biết cắn môi mình, khuôn mặt đỏ hồng như trái cà chua chín, thành khẩn nói “Tôi rất xin lỗi, không phải tôi cố ý … Từ cái buổi tối hôm đó.. kế tiếp … đến ngày hôm qua xảy ra hỏa hoạn … Tôi có thể tin tưởng anh sao? Những người phụ nữ của anh, không phải là Hồ Điệp, thì là “chuồn chuồn …”
Cô hốt hoảng nhìn đôi mày Hàn Văn Hạo nhíu chặt … lập tức sữa lại … “Dạ Thiên Thiên” …
Hàn Văn Hạo vẫn duy trì ánh mắt lạnh lùng … Con mèo này!!!
“Lúc tôi ở bệnh viện, nghe rất nhiều người ái mộ Dạ Thiên Thiên và Hồ Điệp nói: muốn chặt tôi, đốt tôi …tóm lại là đủ mọi lời ác độc, người nào nghe được đều cảm thấy khiếp sợ … tôi lại ngốc … là thật … Tôi rất xin lỗi, tôi thật sự không nên … kích động … nhất là khi nghe các ký giả bình luận trên ti vi nói tôi là người phụ nữ của anh … tôi lại càng bị kích động hơn …”, mặt của cô đỏ hơn thêm, cô thật sự không cố ý nói vòng vo lẩn quẩn, rồi vẫn đổ hết trách nhiệm cho hắn, cho hắn là kẻ đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện …
Hàn Văn Hạo nghi ngờ tính xác thật lời xin lỗi của Hạ Tuyết … “Có ai ngốc nghếch như cô không? Có ai cố chấp như cô không? Không biết ăn năn hối lỗi à?”
“Là do anh … ở trên ti vi nói câu đó nha, mới xảy ra nhiều vấn đề như vậy mà …”, Hạ Tuyết lại bừng bừng khí thế chính nghĩa cãi lại …
Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng trở lại, nắm chặt hai tay vịn của chiếc ghế salon, tức giận bừng bừng “Nếu như tôi không hợp tác với giới truyền thông, nói cô là người phụ nữ của tôi, Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên cùng giới ký giả sẽ đem cô đi chặt thật! Xem chuyện mà không biết suy nghĩ! Luôn giống như một đứa con nít, không biết suy đoán, không có đầu óc! Giống như người điên!”
Hạ Tuyết ngẩn người ra nhìn Hàn Văn Hạo …
Hạ Tuyết cảm giác càng lúc càng khó thở, khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng, nhìn hắn … nhưng mà giờ phút này lại không thốt ra được lời nào …
“Nếu như cô quả thật có khí phách như vậy, sao cô không tìm cô bạn thân của mình mà chất vấn, tại sao cô ta phải làm như thế, thiếu chút nữa đã khiến cô chết cháy? Sao lại tới tìm tôi gây chuyện?”, Hàn Văn Hạo giận dữ nói một hơi thật dài.
“Tôi đã tìm cô ấy …”, Hạ Tuyết cúi đầu buồn bã, hốc mắt đỏ lên “Tôi đã tát cô ấy hai tát tai … hỏi cô ấy … Sau đó cô ấy bỏ đi, gả cho Tổng giám đốc Tam Á …”, cô đau lòng kể lại, ai cũng không được như ý muốn của mình, lần đầu tiên bị mất đi chỉ vì một sự nhầm lẫn … sau đó cô lại bị hiểu lầm, bị vũ nhục, cô lại đi hiểu lầm người khác …
“Tổng giám đốc Tam Á cùng phu nhân của hắn gây ra chuyện lớn như vậy, cũng không lên tiếng gì! Dám không nể mặt Hàn Văn Hạo tôi!”, Hàn Văn Hạo bất bình giận dữ khi nghĩ đến chuyện này.
Hạ Tuyết trong lòng lạnh run, nhìn khuôn mặt điển trai đằng đằng sát khí, cô cảm thấy kinh hoảng, vội vàng hỏi “Anh … Anh đối với bọn họ sẽ như thế nào? Anh đừng có hẹp hòi như vậy có được hay không? Đêm hôm đó, rõ ràng là anh lợi dụng tôi!”
“Tôi và cô lên giường, không tính là tôi lợi dụng cô!”, Hàn Văn Hạo phản bác gay gắt.
“Anh …”, Hạ Tuyết lo lắng cho sự an toàn của bạn mình, bởi vì, hình như cô đã dần dần hiểu được người đàn ông này … hắn không bao giờ tha thứ cho người nào phản bội và đánh lén hắn … “Không phải cô ấy cố ý … đấy không phải là do đi nhầm phòng sao …?”
“Nhưng mà, không có ai tới giải thích cặn kẽ chuyện này với tôi!”, ánh mắt Hàn Văn Hạo tựa như bắn ra những tia lạnh giết người … “Khiến cho tôi phải chịu trách nhiệm sự việc buồn nôn này!”
“Anh không nên như vậy …”, Hạ Tuyết lập tức nhào đến ngồi bên cạnh Hàn Văn Hạo, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, nhìn hắn ngồi ở trên ghế salon giống như một bậc quân vương lẫm liệt bất khả xâm phạm, cô bị dọa đến mức hốt hoảng, tưởng như sắp chết “Tôi xin anh … chuyện cũng đã qua … Không phải sao? Tôi xin anh … cô ấy cũng đã chịu đủ khổ sở, để cho cô ấy sống yên ổn, hạnh phúc một chút nha …”