Hàn Văn Hạo lập tức quay lại nhìn Hạ Tuyết, “Cô ta đã hại cô như vậy, cô còn xin tha thứ cho cô ta nữa sao?”
Hạ Tuyết vội vàng đáp “Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại làm như thế”
Ánh mắt nghiêm nghị của Hàn Văn Hạo lập tức sáng quắc lên, nhìn cô chăm chú.
Hạ Tuyết lại lanh lẹ nói tiếp “Cô ấy tưởng tôi sắp chết, nên mượn thân thể tôi … cho nên tôi có thể hiểu được …”
Hàn Văn Hạo tức giận rút cánh tay của mình lại, di chuyển sang chổ ngồi khác đối diện với cô, ánh mắt nghi ngờ, giọng nói đầy châm biếm “Nếu quả thật như vậy, tai sao tôi đụng vào thân thể cô, cô lại hận không thể chặt tôi ra thành từng khúc? Nếu như cô thấp kém như thế, sao lại chống đối thân mật với tôi?”
Hạ Tuyết ngây ngốc, chua xót nhìn hắn … cô cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương …
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn chằm chằm Hạ Tuyết … ánh mắt không một chút gợn sóng …
Hạ Tuyết uất ức nhìn hắn nói “Bây giờ như thế nào? Người đáng thương nhất trong chuyện này không phải là tôi sao? Tôi cũng đã chấp nhận tha thứ cho bạn tôi, anh tưởng dễ dàng lắm sao? Bây giờ … tôi cũng không tính toán chuyện giữa tôi và anh nữa, tôi dự tính tha thứ cho anh, còn chưa được sao?”
Hàn Văn Hạo “hừ” một tiếng, nhìn Hạ Tuyết “Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ xin lỗi cô”
“Là do con người anh bẩn thỉu hay tim anh làm bằng đá thế?”, Hạ Tuyết thét lên!
Hàn Văn Hạo nhìn thẳng vào mắt Hạ Tuyết, “Rất đúng! Cho nên mặc dù đã bị cô tát ba tát tai, nhưng vẫn bỏ qua cho cô!”
Hạ Tuyết hết ý kiến … nhìn hắn … Cô hiểu, lại hiểu ra cái chân lý bất di bất dịch mà cô cứ quên hoài, người này ăn cứng không ăn mềm … ăn mềm … nhất định phải mềm … Hơn nữa phải thuần phục 100% … cô cố gắng bình tĩnh, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau, dịu dàng nhìn hắn, nhỏ nhẹ “Hàn … Tổng giám đốc Hàn …”
Hàn Văn Hạo xoay mặt lại, dùng ánh mắt rét lạnh nhìn cô … ánh mắt ấy tràn đầy ngụ ý khiến ai đó không rét mà run, tựa như cảnh cáo Hạ Tuyết: Nếu như cô dám ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, tôi sẽ quăng cô từ lầu 88 này xuống, giống như ném trứng gà …
Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng, cô nuốt một ngụm nước bọt, dáng vẻ vô cùng chân thành, “Tôi thật rất xin lỗi … vì đã tát tai anh, trách lầm anh, cám ơn anh đã bỏ qua …”, những lời này của cô cũng có chút thật lòng …
Ánh mắt Hàn Văn Hạo liếc nhìn cô… giống như hỏi rằng: Cô định giở trò bịp bợm gì đây?
Hạ Tuyết rất tức giận, nhưng lại nghiến răng chịu đựng, lại mềm mỏng hơn …, “Lần này tôi thật rất chân thành, cảm thấy hết sức có lỗi, muốn xin lỗi anh … tha lỗi cho tôi và bạn thân tôi … Nói thế nào đây … Tôi … tôi cảm thấy anh là một người đàn ông rất có phong độ …”
Hàn Văn Hạo nhíu đôi mắt mình lại …
“Đúng … Anh là một người rất có phong độ đàn ông …”, thái độ Hạ Tuyết nghiêm túc, lời lẽ tựa như vô cùng xác thực.
Hàn Văn Hạo vẫn dựa lưng vào ghế nhìn cô …
“Xin anh … bỏ qua cho cô ấy, cô ấy phải kết hôn, hơn nữa, cuộc hôn nhân này không phải là chủ ý của cô ấy, mà chỉ là một phương thức để thõa mãn khát vọng tiền tài của cha mẹ cô ấy! Cô ấy vốn đã có người yêu, hai người rất yêu nhau, nhưng bây giờ lại bị ép phải gả cho một người đàn ông 60 tuổi, chuyện này làm sao chịu nổi a! Trên thế giới này, không phải bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy tiền tài là lập tức nhào tới! Chúng tôi cũng có thế giới tình cảm và tâm hồn của mình … Anh nói … Tôi cũng đã suy nghĩ đắn đo kỹ lại, nếu như tối hôm đó, tôi cùng người đàn ông 60 tuổi đó ở trên giường, tôi sẽ cảm thấy ghê tởm vô cùng. Bạn thân tôi cũng phải sống chung cả đời với ông ấy … chỉ còn ít ngày nữa thôi …”, Hạ Tuyết cũng xúc động vì những lời nói thành thật của mình, nhưng nhìn thấy đôi mắt Báo của Hàn Văn Hạo nhìn mình như đang ngắm nghía một con thú xinh đẹp nào đó, cô lập tức cụp mắt xuống …
Hàn Văn Hạo nghe xong những lời này, hắn chậm rãi đưa hai tay ra bóp chặt chiếc cằm của Hạ Tuyết, nhìn vào đôi mắt trong veo và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lạnh lùng bá đạo hỏi “Cô đã nói như vậy, cảm thấy buổi tối hôm đó nếu ở chung với Tổng giám đốc Tam Á như thế … vậy cô nói cho tôi biết … buổi tối hôm đó tôi cùng cô đã thân mật với nhau, cảm giác của cô như thế nào?”