Đám người hầu và Vũ Văn Giác đều sững người, tất cả kéo Lục Hàm Chi lại, nhao nhao muốn nghe nguyên lý.
Lục Hàm Chi vui vẻ nói: “Nguyên lý thực ra rất đơn giản.”
Nói xong, cậu cầm quả trứng lên bóc vỏ, chỉ vào hoa văn màu trắng trên thân trứng rồi nói: “Các ngươi nhìn đi, hoa văn này có giống cành thông không?”
Mọi người tiện tay bẻ cành cây thông ngoài cửa sổ xuống, gật đầu.
Lục Hàm Chi bình tĩnh nói: “Bởi vì có cái hoa văn này, nó mới được gọi là trứng hoa thông. Khi nhai có cảm giác dai mềm như bì lợn, còn gọi là trứng bắc thảo (trứng muối).”
“Còn tại sao nó thành như vậy, mọi người đều biết vôi sống có thể sinh nhiệt đúng chứ? Bọc một quả trứng sống trong vôi, nó sẽ chín rất nhanh. Chất kiềm trong vôi phản ứng với một số khoáng chất trong lòng trắng trứng, tạo ra một loại muối, loại muối này sẽ tạo ra các tinh thể. Mà những tinh thể này giống như hoa tuyết, cũng sẽ thành hình những bông hoa tuyết xinh đẹp.”
“Nói chung nguyên lý của nó là vậy, ta không rõ cụ thể ra sao nhưng đâu có quan trọng lắm? Ăn ngon là được. Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở mọi người một câu, chúng ta không nên ăn món trứng bắc thảo được chế biến từ phương pháp truyền thống này quá nhiều, đặc biệt là phụ nữ có thai và trẻ em. Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, người bình thường nên ăn ít nhất có thể, thỉnh thoảng ăn một lần nhắm với rượu, thỏa mãn cơn thèm thôi.”
Mọi người nghe xong đều thấy vô cùng kỳ diệu, nóng lòng muốn nếm thử hương vị của món trứng bắc thảo này.
Lục Hàm Chi giữ mỗi loại một vài quả mang về cho Lục Húc Chi và Vũ Văn Mân nếm thử, số còn lại thì để cho đầu bếp bóc vỏ, tẩm nước gừng và tỏi, lắc với nước tương, giấm chua và bột gia vị, sau đó rắc mùi tây và hành lá xắt nhỏ lên.
Các công nhân vừa nghe tin trưa nay Vương phi sẽ cho thêm cơm, ai ai cũng tràn đầy năng lượng, lại xây thêm một tầng nữa.
Lục Hàm Chi đã nhiều lần dặn dò mọi người phải chú ý an toàn, thậm chí cậu còn yêu cầu mọi người treo một biểu ngữ bằng vải đỏ: An toàn là số 1.
Các công nhân đều cảm động vô cùng, mà điều khiến họ cảm động nhất vẫn là ngày kết toán lương. Công trường này có hơn một trăm công nhân, mỗi ngày trước khi tan làm, Chu Thông sẽ trả đầy đủ tiền lương cho bọn họ.
Dân làng xung quanh cũng bắt đầu hỏi thăm xem Lục Hàm Chi có tuyển công nhân không, tuy vất vả nhưng có thể nuôi gia đình sống qua ngày.
Điều khiến họ ngạc nhiên là Hàm Kỳ tuyển công nhân quanh năm, đãi ngộ rất hậu hĩnh, thậm chí còn bao ăn bao ở. Lại tới kinh thành nghe ngóng, đúng là thực lực của Hàm Ký có thể nuôi được nhiều công nhân như vậy.
Đãi ngộ cũng được chia thành các cấp bậc, những công nhân lao động phổ thông chỉ nhận tiền lương đủ ăn đủ mặc.
Nếu muốn tăng lương, họ có thể tăng ca hoặc chọn làm thợ thủ công.
Trong hai tháng đầu, lương của thợ thủ công vẫn còn hơi thấp, học cao lên thì sẽ hậu hĩnh hơn.
Lục Hàm Chi đã phỏng theo mô hình quản lý của nhà máy hiện đại.
Có vậy, nhóm công nhân mới có chí tiến thủ, tạo ra nhiều giá trị lao động hơn.
Ở Hàm Ký của cậu, chỉ cần làm từ 4-6 tiếng chứ không bóc lột, chăm chỉ nỗ lực là sẽ có đãi ngộ tốt. Không chỉ nuôi gia đình sống qua ngày, nuôi thêm 1-2 đứa con nữa cũng không thành vấn đề.
Lục Hàm Chi hiện đang sở hữu 5 nhà máy và hàng trăm cửa hàng, thậm chí còn mở rộng sang các tỉnh ngoài.
Cậu kiếm được không ít lời, sau này muốn phát triển cái gì cũng đã có vốn. Có lẽ đây là mục đích của hệ thống, nó để cậu bắt đầu làm kinh tế trước, sau đó mới làm những việc khác. Hiện giờ có làm về giáo dục và dân sinh, cậu cũng không đến mức nghèo rớt mồng tơi.
Buổi trưa, Lục Hàm Chi, Vũ Văn Giác và nhóm công nhân cùng ăn trưa, có ngũ cốc và cháo trắng, rau củ hầm thịt. Bên trong có thịt viên, lạp xưởng, còn có một bát đầy trứng bắc thảo ngâm tương.
Nhóm công nhân nhìn thấy bát trứng bắc thảo như những khối ngọc đen thì bàn luận sôi nổi, thấy rất mới lạ.
Người công nhân ăn đầu tiên nếm thử, khen không ngớt mồm: “Ngon quá trời!”
Mọi người không chờ nổi nữa, tốc độ ăn cũng nhanh hơn nhiều.
Lục Hàm Chi cũng bưng bát cơm, vừa ăn vừa hỏi: “Ngon không? Nếu ngon thì mọi người hãy ăn nhiều hơn nhé! Ăn no thì chiều nay mới có sức làm việc.”
Mọi người vui vẻ cảm ơn Lục Hàm Chi, tất cả đều nhìn vị Vương phi dễ gần này bằng ánh mắt tò mò.
Về điểm này, Vũ Văn Giác cũng phải ngưỡng mộ Lục Hàm Chi, hắn ta chưa bao giờ nghĩ mình có thể thoải mái gần dân như vậy. Vũ Văn Giác không phải kẻ kiêu ngạo phách lối, nhưng hắn ta vẫn không thể tùy ý gần gũi với dân chúng như cậu được.
Đây có lẽ là sức hấp dẫn bẩm sinh của cậu.
Buổi chiều, Lục Hàm Chi lại đẩy nhanh tiến độ, một tòa nhà 10 tầng với sự trợ giúp của giàn giáo kết tinh trí tuệ của người xưa đã hoàn thành xong 1 nửa.
Nhìn thanh tiến độ, rốt cuộc Lục Hàm Chi cũng thấy một chút hy vọng. Tòa nhà này là trường học miễn phí đầu tiên ở Đại Chiêu, nếu được thì có thể xây thành trường công lập.
Lúc đầu cứ mở trường dưới danh nghĩa là trường học miễn phí.
Trước khi trường học hoàn thành, Lục Hàm Chi vẫn còn cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Ví dụ như tuyển sinh, tìm giáo viên, cậu phải chuẩn bị xong trước khai giảng.
Trên đường trở về, Lục Hàm Chi vừa viết vừa vẽ, vừa thương lượng mấy vấn đề này với Vũ Văn Giác.
Vũ Văn Giác nói: “Chuyện tìm thầy dạy cứ giao cho ta, ta quen biết một vị đức cao trọng vọng, Tống tiên sinh. Ông ấy là tiến sĩ nhưng không ra làm quan, chỉ tập trung nghiên cứu văn học. Nếu ông ấy biết chuyện mở trường học miễn phí, có lẽ sẽ sẵn lòng giúp đỡ đấy. Lão tiên sinh này có học trò khắp thiên hạ, đợt thi Đình hàng năm, đệ tử của ông ấy đều có thành tích rất cao.”
Lục Hàm Chi vỗ tay, nói: “Vậy tốt quá! Làm phiền nhị tẩu rồi.”
Vũ Văn Giác nói: “Không phiền gì đâu, Hàm Chi vì nước vì dân, nhị tẩu khâm phục từ tận đáy lòng.”
Lục Hàm Chi chột dạ, cậu vì nước vì dân bao giờ? Làm nhiệm vụ mà thôi. Nhưng cứ thế, chính cậu cũng không rõ rốt cuộc mình làm vì nhiệm vụ hay là vì dân chúng của Đại Chiêu này nữa.
Trở lại vương phủ, Vũ Văn Mân và Lục Húc Chi vẫn chưa trở về.
Lục Hàm Chi đưa trứng bắc thảo cho Loan Phượng, chạy tới hậu viện tìm A Thiền. Thông thường nếu Tiểu Lục Tử đi vắng, A Thiền sẽ chạy sang hậu viện chơi.
Mùa hè đến, thời tiết càng ngày càng nóng, Lục Hàm Chi cởi bỏ áo khoác ngoài, tóc búi lên cao, trông phóng khoáng không giống một tiểu lang quân chút nào.
Khi tới hậu viện, cậu phát hiện A Thiền còn “mát mẻ” hơn cả cậu. Bé chỉ mặc một cái yếm xanh, để lộ cặp mông mũm mĩm, bám người vào những tảng đá bên hồ nhỏ để với đài sen.
Lục Hàm Chi đi thật khẽ đến phía sau hòn non bộ rồi đột ngột nhảy ra ngoài, cố ý dọa bé.
A Thiền cau mày lùi lại, phản ứng không mãnh liệt như cậu đã tưởng tượng.
A Thiền thản nhiên liếc cậu một cái: “Nhàm chán…”
Lục Hàm Chi bước tới đè vai A Thiền lại, kinh ngạc hỏi: “Cục cưng à, con học ai vậy?”
Dường như A Thiền không hiểu Lục Hàm Chi nói cái gì, chỉ chu cái miệng nhỏ: “Cha! Phiền quá!”
Biểu cảm này, thần thái này, y hệt Lục Hàm Chi cậu đây.
Rốt cuộc cậu cũng phát hiện A Thiền quả thật là bản sao mini của Vũ Văn Mân, nhưng tính cách nghịch ngợm lại rất giống Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi cởi giày, ngồi lên một tảng đá lớn cạnh bé, hỏi: “A Thiền, con đang làm gì vậy?”
A Thiền chỉ đài sen cách đó không xa, đáp lại: “Ừm hứm.”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Ồ, hái sen? Tại sao?”
A Thiền đáp: “Ca ca”.
“Tặng ca ca?”
A Thiền gật đầu, rầu rĩ cau mày.
Lục Hàm Chi mỉm cười: “Có phải xa quá nên con không với tới không?”
A Thiền lại gật đầu.
Lục Hàm Chi đứng dậy xắn ống quần, giẫm lên đống đá cuội dưới chân rồi ngắt một bông sen mới chớm nở.
A Thiền vui sướng khua đôi tay mũm mĩm ngắn ngắn của mình, lộ ra vẻ kích động, bé vừa vỗ tay vừa kêu lớn: “Cha giỏi quá!”
Lục Hàm Chi đắc ý, sau đó rơi tõm xuống nước.
A Thiền: “…”
Hai bàn tay mũm mĩm che mặt, bé chỉ lén nhìn qua các kẽ ngón tay. Lục Hàm Chi đang xấu hổ bò dậy, chiếc áo khoác trắng dính đầy bùn nước.
Cậu hắng giọng, nói với A Thiền: “Ờm… sơ suất thôi, con không được kể cho cha con đâu đấy, nhớ chưa hả?”
Người cha nào đó: “Không kể cho ai cơ?”
Lục Hàm Chi giật mình, thấy Vũ Văn Mân dùng khinh công bay tới, bế cậu lên trên bờ.
Sau khi đứng vững, hắn tức giận nói: “Ngươi đang mang thai! Mang thai đấy! Ngươi không để ý cơ thể của chính mình à?”
Lục Hàm Chi che mặt nghe dạy dỗ, A Thiền chỉ biết lắc đầu.
Lục Hàm Chi đáp: “Ta biết, ta biết, ta vẫn chú ý mà?”
Vũ Văn Mân cạn lời: “Ngươi chú ý? Chỉ mặc mỗi cái áo mỏng, đi chân trần xuống nước hái hoa sen ư?”
Lục Hàm Chi nói: “Vì A Thiền muốn mà?”
Vũ Văn Mân tức giận nhìn A Thiền, A Thiền lập tức xua tay: “Không phải, con không có!”
Lục Hàm Chi:… Thằng nhãi này!
Thằng nhãi vờ ra vẻ vô tội nào đó vẫn đang dán mắt vào bông hoa sen của Lục Hàm Chi.
Một lớn một nhỏ đứng dưới ánh mặt trời nghe Vũ Văn Mân dạy dỗ.
Cuối cùng hắn đành cho cả hai đi thay quần áo.
Vũ Văn Mân bế A Thiền lên: “Thiền nhi, sao con lại muốn hái hoa sen?”
A Thiền đáp: “Ca ca.”
Vũ Văn Mân hỏi: “Ồ? Muốn tặng ca ca sao?”
A Thiền vui vẻ gật đầu.
Sắc mặt của Vũ Văn Mân dần trở nên u ám. Lục Hàm Chi đứng cạnh nhịn cười, nhóc con này vẫn còn non nớt lắm!
A Thiền sợ sệt nhìn cha, quả nhiên Vũ Văn Mân thở dài: “A Thiền, trẻ con nói dối là không tốt, lát nữa con đi đứng trung bình tấn với cha.”
Lục Hàm Chi: “Há há!”
Khuôn mặt nhỏ của A Thiền nhăn như trái khổ qua, Lục Hàm Chi cảm thấy đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Vũ Văn Mân cũng ác thật đấy.
Loan Phượng bế A Thiền đi thay quần áo, Lục Hàm Chi cũng về thay đồ. Vũ Văn Mân mở cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy cậu đang cởi đồ ướt ra.
Lục Hàm Chi bị ôm từ phía sau, hỏi: “Ban ngày ban mặt, ngài định làm gì?”
Giọng điệu của hai từ cuối cùng có chút kỳ lạ.
Vũ Văn Mân bất đắc dĩ, đành hôn nhẹ vào tai cậu: “Tìm ngươi có việc, bồ câu vừa đưa tin từ bên núi Hạnh Lâm, đúng như ngươi dự đoán, quả thực có một nha hoàn bên cạnh Tô đại tiểu thư tên là Sửu Nô.”
Lục Hàm Chi ngừng động tác mặc quần áo, hỏi: “Ồ? Sau đó thì sao, Sửu Nô này đã đi đâu?”
Vũ Văn Mân nói: “Theo điều tra, Sửu Nô đã bị chôn vùi trong biển lửa cùng với mấy chục mạng người nhà họ Tô.”