Lọc Truyện

Thiên Đường Không Lối Thoát - Mộng Phù Hoa (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Hai người đang làm gì đấy?" Đột nhiên, một người đàn ông nổi giận đùng đùng xông vào.

Lê Quang Minh bị quấy rầy, không vui nhíu mày, cũng không quay đầu lại, âm trầm nói: "Đi ra ngoài."

"Tại sao tôi phải ra ngoài, người phải ra là anh, Lâm Minh Châu là vợ chưa cưới của tôi." Cao Trọng Đại tức giận hét lớn.

Anh ta đến là vì muốn bàn bạc chuyện hủy bỏ hôn ước với Lâm Minh Châu, không ngờ vừa vào phòng bệnh đã thấy một cảnh tượng kích thích như thế!

Lúc Lê Quang Minh cho người đi điều tra, biết Lâm Minh Châu đúng là có một người chồng chưa cưới, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã được gặp người thật.

Nhưng giờ thì được gọi là gì, bắt gian tại giường ư?

Lâm Minh Châu bị hôn đến mức thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng, nhưng cô không lo được nhiều như vậy: "Anh tới đây làm gì, chỗ này không chào đón anh, mời ra ngoài cho."

"Được lắm Lâm Minh Châu, trước đó vẫn còn ra vẻ oai phong lẫm liệt muốn hủy bỏ hôn ước với tôi, còn bắt tôi bù đắp ba trăm năm mươi tỷ, không ngờ giờ lại làm trò đồi bại với tên đàn ông khác trong phòng bệnh, cô có chút liêm sỉ nào không vậy?" Cao Trọng Đại sầm mặt, lạnh giọng chất vấn.

"Cao Trọng Đại, anh đừng tưởng rằng tôi cũng ghê tởm như anh, là anh ngoại tình với Lâm Ngọc Hà trước, người chủ động nói sẽ bù đắp cho tôi cũng là anh, nếu anh không muốn bỏ ba trăm năm mươi tỷ đó ra thì cứ nói, đừng có hắt nước bẩn lên người tôi." Lâm Minh Châu siết chặt nắm tay, gương mặt nhỏ nhắn kiên cường, đáp lại không chút chột dạ nào.

Cao Trọng Đại nhìn Lâm Minh Châu bằng ánh mắt thất vọng, nói: "Trước đây Ngọc Hà cũng từng nói với tôi là cuộc sống của cô không bị kiềm chế, thích trêu ghẹo đàn ông, tôi còn không tin, không ngờ những điều đó đều là thật, Lâm Minh Châu, cô trở thành loại phụ nữ đó từ bao giờ thế?"

Lâm Minh Châu nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy châm chọc: "Không sai, là tôi thay đổi, nhưng tôi không trở thành loại phụ nữ mà anh nói, tôi trở nên thông minh hơn, biết nên bảo vệ bản thân thế nào, không còn là con ngu chỉ biết cô đơn chờ anh quay đầu lại."

Có lẽ Lâm Minh Châu nằm mơ cũng không ngờ, năm năm tình cảm của mình và Cao Trọng Đại lại mỏng manh yếu ớt như thế, Lâm Ngọc Hà chỉ nói mấy câu đã khiến anh ta đưa cô vào tay bọn cướp, chẳng ngó ngàng gì tới.

"Lâm Minh Châu, cô tưởng tôi mù à, cô và người đàn ông này vừa làm gì, tôi thấy rất rõ, cô đừng có chơi xấu." Cao Trọng Đại chỉ vào Lê Quang Minh, không chịu bỏ qua.

Lâm Minh Châu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi và anh đã chia tay rồi, tôi ở với ai là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm."

"Không được, Lâm Minh Châu, tôi không thể nhìn cô sa đọa như vậy được, đi theo tôi." Sắc mặt Cao Trọng Đại sầm xuống, không vui nói.

"Cao Trọng Đại, anh bị điên à, tôi và anh đã chia tay rồi, anh đi mà quản chuyện của Lâm Ngọc Hà ấy, tránh xa tôi ra, nếu không bạn trai tôi sẽ không khách khí với anh đâu." Lâm Minh Châu đương nhiên không muốn bị Cao Trọng Đại đưa đi, mà người duy nhất có thể giúp cô chỉ có người đàn ông này thôi.

Lê Quang Minh ở bên cạnh vẫn giữ im lặng, không phải anh không muốn giúp Lâm Minh Châu, mà là đang đợi cô chủ động nhờ vả, mà bây giờ thời cơ đã đến...

Thật ra Lâm Minh Châu cũng không biết anh có thể giúp cô không, cô chỉ sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần, dù sao thì đến tên của anh, cô cũng không biết.

Vì thế, cô chủ động tới cạnh Lê Quang Minh, thân mật ôm lấy tay anh, hắng giọng một cái nói: "Anh yêu, em ghét anh ta, anh đuổi anh ta ra ngoài giúp em được không?"

Thấy Lê Quang Minh không từ chối, Lâm Minh Châu thầm thở phào một hơi, nhưng vẫn thầm cầu mong, muốn anh làm người tốt thì làm đến cùng, giúp cô chuyện này.

Nhìn cô gái luôn trốn tránh bỗng trở nên chủ động như vậy, Lê Quang Minh rất thỏa mãn. Anh kéo tay cô xuống, mười ngón tay đan xen, vẻ mặt cưng chiều nói: "Được, Minh Châu nhà chúng ta nói gì thì là cái đó."

Cao Trọng Đại chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng đó của Lâm Minh Châu, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu: "Minh Châu, cô nghiêm túc sao?"

"Đương nhiên, tôi đang rất nghiêm túc, anh ấy là ân nhân cứu mạng tôi, tôi lấy thân báo đáp thì có gì đâu, hơn nữa anh ấy cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh, tôi rất hài lòng về anh ấy." Lâm Minh Châu dựa vào lòng Lê Quang Minh, dáng vẻ hạnh phúc.

Cao Trọng Đại thấy Lâm Minh Châu dựa vào người đàn ông khác như con chim nhỏ nép vào lòng người thì gương mặt u ám, lạnh giọng cảnh cáo: "Nếu cô không nghe tôi, tôi chỉ có thể nói chuyện này với bác trai, để bác trai khuyên cô thôi."

Lâm Minh Châu không ngờ Cao Trọng Đại đã lớn vậy rồi mà vẫn ấu trĩ như trẻ con, còn muốn báo cáo với bố cô. Cô cười khinh thường: "Cao Trọng Đại, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi."

Cao Trọng Đại đương nhiên nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Lâm Minh Châu, sắc mặt lúng túng: "Cô..."

"Cô cái gì mà cô, không thấy Minh Châu nhà chúng tôi nói không thích anh à, còn không mau cút đi!" Lê Quang Minh không muốn nghe anh ta nói nhảm nữa, lập tức ra lệnh đuổi khách.

Cao Trọng Đại ngại xấu mặt, không muốn tranh luận với Lê Quang Minh, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là giận dữ rời khỏi.

Lâm Minh Châu không cần làm bộ thân mật với Lê Quang Minh nữa, lập tức rời khỏi vòng ôm của anh, khẽ nói một tiếng cảm ơn, sau đó giữ vững một khoảng cách.

Cơ thể mềm mại trong lòng biến mất, Lê Quang Minh không hài lòng nhìn chằm chằm Lâm Minh Châu, âm trầm nói: "Tôi không chỉ cứu cô một mạng, mà còn giúp cô diễn kịch, sao nào, nhanh vậy đã trở mặt rồi sao?"

"Tôi không có!" Lâm Minh Châu đỏ mặt xấu hổ, lập tức phủ nhận.

Lê Quang Minh bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Lâm Minh Châu: "Cô không có?"

Lâm Minh Châu vô thức lùi lại phía sau, nhưng phát hiện không thể lùi lại được nữa, chỉ có thể kiên trì, đón nhận ánh mắt vừa thâm sâu vừa lạnh lùng của người đàn ông, giải thích: "Tôi không có trở mặt, tôi chỉ muốn cảm ơn vì anh đã giúp tôi hết lần này đến khác, tôi cũng nhất định sẽ báo đáp anh."

"Nếu cô thật sự muốn báo đáp thì làm vợ chưa cưới của tôi đi." Lê Quang Minh bá đạo nói.

"Làm vợ chưa cưới của anh? Đừng đùa, tôi còn không biết anh tên gì nữa kìa." Lâm Minh Châu tỏ vẻ khó hiểu.

Ánh mắt Lê Quang Minh trầm xuống, nhìn gương mặt lạnh lùng đầy vẻ từ chối của cô, không vui nâng cái cằm sáng bóng của cô lên.

Lâm Minh Châu đang định giãy dụa thì gương mặt đẹp trai cao quý đó đã dán lại gần, một giây sau, môi hai người chạm vào nhau.

Lê Quang Minh hôn lên cánh môi của Lâm Minh Châu, rất mềm mại, một mùi hương thơm mát tỏa ra từ đó, khiến anh càng say mê.

Đến khi hài lòng rồi, anh mới từ từ tách khỏi cô: "Lê Quang Minh, là tên người đàn ông của em, nhỡ cho kĩ."

Lâm Minh Châu lại bị người đàn ông này cưỡng hôn lần nữa, cô như một con thỏ sợ hãi, hoảng loạn vô cùng, chỉ có thể níu lấy lồng ngực anh, cô mới không mất trọng tâm té ngã.

Lúc này, đôi môi Lâm Minh Châu ửng đỏ, đôi mắt trong suốt cũng đỏ lên: "Lê Quang Minh, anh là đồ khốn nạn."

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT