Lọc Truyện

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trước khi Giản Linh nhét bàn chải đánh răng dùng một lần vào miệng, đưa tay lên sờ môi mình, ánh mắt có chút ngơ ngác.

Tối hôm qua… Hình như là… Cô mạnh mẽ đè Âu Tuấn ra hôn?!

Má ơi, cô trâu bò thế sao?

Không thể không nói, tâm lớn như Giản Linh, cũng là có một không hai, tuy ở trước mặt Âu Tuấn có chút lúng túng, nhưng vẫn nhất quyết không thừa nhận.

Nhưng! Có thể đắc ý nhanh như thế, cũng là không ai bằng.

Nếu như giờ phút này có ai có thể nghe được tiếng lòng của Giản Linh, có lẽ sẽ muốn nói là… Tôi chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô sỉ như thế!

Lúc đánh răng, Giản Linh vẫn luôn còn chút cảm xúc khiếp sợ không thể tự kiềm chế.

Mãi cho đến khi rửa mặt, vỗ nước đến trên mặt, Giản Linh mới vô cùng thanh tỉnh, cô đột nhiên phản ứng lại.

Vừa rồi Âu Tuấn hỏi câu kia, có chút không thích hợp?

Cái gì gọi là ‘Lại không nhớ rõ tối qua em làm chuyện xấu gì? ’

Vì sao lại dùng từ ‘lại’? Chẳng lẽ… Tối hôm đó cũng từng xảy ra chuyện tương tự?

Giản Linh vuốt mặt đầy bọt nước, cực kỳ khiếp sợ.

Má ơi! Bà đây thật sự rất trâu bò mà!

Âu Tiểu Tuấn là loại người gì? Bộ đội đặc chủng ưu tú nhất, mà cô lại cưỡng hôn một bộ đội đặc chủng vừa ưu tú vừa anh tuấn như vậy! Tận hai lần sao!

Giản Linh đâu chỉ khiếp sợ, mà trong lòng còn dâng lên cảm xúc kiêu ngạo tự hào không gì sánh bằng, hơn nữa... Thậm chí còn cảm thấy mình có một loại ý thức trách nhiệm không thể chối từ với Âu Tuấn.

Đây là cách làm người của Giản Linh cô, đây là người đàn ông mà Giản Linh cô từng hôn. Đây còn người đàn ông đầu tiên Giản Linh cô hôn đấy!

Giản Linh lặng lẽ nhớ lại dư vị một chút, sau đó có chút ảo não, đây là tiện nghi lớn cỡ nào chứ! Sống lâu như thế, cô còn chưa từng chiếm tiện nghi của ai đâu, nhưng… Vậy mà không nhớ rõ!

Chuyện tối hôm qua cũng chỉ nhớ mang máng hình ảnh cô cưỡng hôn Âu Tuấn, mà lần trước ở nhà họ Âu, cô lại không chút ấn tượng.

Giản Linh giơ tay dùng sức vỗ mặt mình, giống như bạt tai.

Dáng vẻ hận sắt không thành thép với trí nhớ của mình.

“Làm cái gì thế?” Âu Tuấn từ phía sau đi tới:  “Mặt em chọc em à?”

Thân hình Giản Linh thoáng cứng đờ, đưa mắt nhìn về phía Âu Tuấn, cô chớp mắt, sau đó mắt cong lên, cười với anh thật xinh đẹp.

Âu Tuấn cầm khăn lông lau bọt nước trên mặt cô: "Qua ăn đi, chủ yếu là nếu em còn không qua, bọn họ sẽ ăn sạch đồ ăn mất, năng lực anh có hạn, không cách nào giữ lại đồ ăn cho em trước mặt năm con quỷ đói được."

Giản Linh nhanh chân chạy đi.

Trong nồi là canh gà rừng và nấm mối mà Âu Tuấn hầm!

Rất nhanh Giản Linh đã rõ vì sao năm con quỷ đói lại đói bụng như vậy, bởi vì thật sự là ăn quá ngon, món ăn hoang dã thuần túy.

Gà rừng là Âu Tuấn bắt được lúc sáng khi mang theo Husky đi dạo trong rừng.

Còn nấm mối là nấm dại tìm được trong rừng, hương vị đều cực kỳ tươi ngon.

Nói thật ra, nếu so sánh một nồi gà cá hôm qua được ăn ở Nông Gia Nhã, với canh gà rừng nấm mối mà Âu Tuấn tiện tay hầm sáng nay.

Nhất định là tay nghề Âu Tuấn thắng.

Quan trọng nhất chính là anh hoàn toàn là tự cung tự cấp, nguyên liệu nấu ăn đều được tìm về khi đi tập thể dục sáng nay...

Giản Linh uống canh, ngon đến phát khóc, trong lòng vui rạo rực, đắc ý dào dạt.

Thật giống như đây là do cô tự tay làm vậy, thậm chí bản thân cô cũng không phát hiện, không biết từ khi nào, cô đã hoàn toàn kéo Âu Tuấn vào phạm vi ‘người của mình’.

Sau khi ăn sáng no đủ, bắt đầu thu dọn hành trang chuẩn bị quay về.

Âu Tuấn vẫn là quân chủ lực đảm nhiệm thể lực, người đàn ông này cường tráng mạnh mẽ, giống như vĩnh viễn không biết mỏi mệt.

Đây rõ ràng là một ưu điểm đáng ca ngợi.

Nhưng mồm mép của Lục Phi thực sự là... Cũng không biết có phải do lây của Giản Linh hay không, rõ ràng nói bình thường là được, nhưng Lục Phi cứ nhất quyết phải nghĩ ngợi hoa mỹ.

Há mồm chính là một câu: "Ba ba cũng thật lợi hại, thức dậy sớm hơn gà, làm còn nhiều hơn trâu...”

Âu Tuấn: “...” Tối hôm qua cậu uống rượu giả sao? Còn không bằng đừng khen.

Giản Linh đập một cái lên ót Lục Phi: "Sao lại nói chuyện với thiếu tá Âu như thế? Còn có lễ phép hay không?”

Âu Tuấn liếc mắt nhìn Giản Linh một cái, trong lòng thầm nói, Lục Phi nói chuyện như thế còn không phải do bị em ảnh hưởng sao, vậy mà em còn không biết xấu hổ ở đây chỉ trích Lục Phi!

Một đám người vô cùng náo nhiệt bước lên đường về.

Giản Linh cực kỳ ân cần, chỉ hận không thể để Âu Tuấn không phải làm bất cứ thứ gì, toàn là cô khiêng đồ lên xe, xe cũng không cho Âu Tuấn lái, cô muốn đích thân làm.

“Thiếu tá Âu đã chiếu cố chúng ta nhiều như thế, vất vả rồi, để tôi làm là được.” Giản Linh ân cần nói.

Mọi người trong bộ đội đặc thù chỉ cảm thấy: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Đội trưởng Giản làm chuyện gì có lỗi với thiếu tá Âu sao?

Sôi nổi khẽ nói nhỏ.

“Tối hôm qua hai người bọn họ ngủ cùng một lều.”

“Chẳng lẽ đội trưởng Giản cưỡng hiếp thiếu tá Âu sao?”

Mà Âu Tuấn lại cảm thấy: "Giản Linh, tối hôm qua em uống rượu giả? Làm cái gì đây?”

Chủ yếu là, Giản Linh xưa nay đã quen được chiều chuộng, sống như một con khỉ, Âu Tuấn cũng đã quen với dáng vẻ được nuông chiều của cô, bỗng nhiên đổi tính, ân cần đầy đủ, sẽ khiến người ta theo bản năng mà cho rằng —— con khỉ này có âm mưu gì đây!

Giản Linh nào có âm mưu gì! Cô chỉ cảm thấy mình có trách nhiệm không thể thoái thác với Âu Tuấn, đây chính là người đàn ông từng bị cô chiếm tiện nghi.

Cho nên cô cũng không màng Âu Tuấn không cảm kích, vẫn ân cần đến cùng.

Dù sao cũng không ai biết suy nghĩ của thẳng nam Giản Linh này đã trôi về đâu, chỉ với dáng vẻ trước mắt này của cô, nếu cô là đàn ông, đó chính là một thẳng nam sắt thép.

Thật ra trước đó ít nhiều gì Âu Tuấn đã đoán được có lẽ là cô gái này đã nhớ lại vài thứ.

Nhưng Âu Tuấn còn chưa xác định, dù sao, con khỉ này ngày thường cũng hơi điên điên, hay lải nhải, giống như uống rượu nhiều làm đầu óc không tỉnh táo vậy.

Mà bây giờ nhìn thấy Giản Linh tự dưng cần, Âu Tuấn gần như đã có thể xác định, thằng nhãi này nhất định đã nhớ lại cái gì.

Âu Tuấn cũng không vạch trần, nhưng trong lòng vui vẻ hưởng thụ sự ân cần của con khỉ lưu manh này.

Người trong bộ đội đặc thù đều bị Giản Linh tống cổ lên một chiếc xe khác, mà Giản Linh thì tự khởi động chiếc Hummer của Âu Tuấn, đưa Âu Tuấn về nội thành Yên Ninh.

Âu Tuấn thảnh thơi ngồi trên ghế phó lái.

Tiện tay xoa đầu Husky ngồi phía sau.

Âu Tuấn hỏi: "Phải tới công quán trước sao? Anh có hơi mệt, muốn quay về.”

Thật ra chỉ cần người có chút đầu óc sẽ biết lời này là giả, Âu Tuấn, mệt á? Từ này và anh hoàn toàn không có chút liên quan. Đã từng thấy ai mệt mà sáng sớm tinh mơ còn có thể vào rừng đi dạo chưa?

Nhưng Giản Linh lại tin, cô không chút do dự nói: "Vậy chúng ta không tới công quán, trực tiếp quay về Vườn Quảng Nhã.”

Âu Tuấn nghĩ một lát, lại hỏi: "Vậy cơm trưa làm sao bây giờ, mấy ngày nay đều ở công quán. Trong nhà không còn chút nguyên liệu nấu ăn nào.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT