Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe những lời Uý Tân vừa nói với Hàn Khinh Yên, cô ấy căn bản là không dám nhúc nhích gì, bây giờ cô ấy và anh ta lại bám sát nhau như vậy, cảm giác không khác gì là đang tiếp xúc da thịt. Thân thể của cô cũng vì vậy mà trở nên cứng đờ không dám buông lỏng, chính Uý Tân cũng cảm nhận được chân tay cô đang run lên nhè nhẹ.

Không biết vì sao anh ta càng ra sức siết chặt Hàn Khinh Yên hơn, hạ giọng thấp xuống một chút: “Có phải em đang trốn tránh anh hay không?”

Hàn Khinh Yên đưa tay gỡ cánh tay của Úy Tân đang ôm cô ấy ra: “Anh đừng như vậy…” 

“Lúc còn ở nhà trẻ không phải chúng ta luôn tắm chung với nhau hay sao?”

Giọng nói trầm thấp của anh ta tràn đầy từ tính: “Vì sao bây giờ em lại kháng cự như vậy?”

Hàn Khinh Yên đẩy nhẹ anh ta ra, lung la lung lay từ trong bồn tắm lớn đứng dậy. Vẻ mặt cô ấy vẫn còn hoảng hồn chưa tỉnh, nói với anh ta vài câu: “Bây giờ chúng ta cũng đã là người trưởng thành rồi, như vậy không tốt…”

“Trước kia em chưa bao giờ nói như vậy với anh cả. ”

Úy Tân nhíu mày: “Là vì Cố Hà có đúng không?”

“Em đã nói chuyện này không có liên quan gì tới Cố Hà…”

“Em đang ở chỗ này nói chuyện thay cho Cố Hà sao?”

Lúc này đây, giọng điệu Úy Tân càng thêm đáng sợ, lạnh lùng như băng, thật giống như người vừa rồi mập mờ kéo cô ấy vào trong bồn tắm lớn không phải là do anh ta vậy:

“Em giải vây thay cho Cố Hà, liệu cái loại bạch nhãn lang kia có cảm ơn em hay không?”

Hàn Khinh Yên không thể tin lắc đầu: “Sao anh có thể nhìn em như vậy, Úy Tân?”

“Nhất cử nhất động của em khiến cho anh phải nhìn em như vậy. ”

Vẻ mặt anh ta lãnh đạm: “Không còn chuyện gì nữa thì cút đi, đừng ở trước mặt anh nhắc tới Cố Hà nữa, đúng là xúi quẩy. ”

Nhưng mà rõ ràng… từ lúc vừa mới bắt đầu là do anh ta đề cập tới trước… Hàn Khinh Yên không có phản bác, cô hơi lảo đảo một chút, thân thể ướt sũng từ trong bồn tắm lớn đi ra ngoài, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, giống như là bị mưa lớn xối xuyên qua cơ thể ướt sũng. Cô quay đầu nhìn lại, mái tóc ướt nhẹp dán vào trên mặt, tôn lên nét da thịt trắng trẻo, càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ấy.

Hàn Khinh yên xinh đẹp như vậy, Úy Tân vẫn luôn biết điều đó. Từ nhỏ đến lớn đàn ông tới theo đuổi cô ấy vẫn luôn nối liền không dứt.

Giờ khắc này, con ngươi của Úy Tân co rút lại, ngay lúc mà Hàn Khinh Yên dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn anh ta, anh ta cảm giác cổ họng có chút ngập ngừng.

Cô ấy nhìn chằm chằm anh một lúc, nhẹ nhàng mím môi lại, cúi đầu rời khỏi phòng tắm, bọt nước ướt đẫm kéo dài theo dọc đường. Úy Tân nhìn thấy dáng vẻ từ tốn đóng cửa lại của cô ấy, không biết vì cái gì, anh ta từ bên trong bóng lưng của Hàn Khinh Yên cảm giác được một loại tuyệt vọng và bất lực vô cùng.

Anh ta càng sốt ruột thì càng để ý, lại càng dễ dàng phát sinh xung đột với Hàn Khinh Yên, dẫn đến mối quan hệ này càng ngày càng bế tắc… 

Úy Tân bực bội ra sức đấm một phát vào bọt nước trước mặt anh ta, hít sâu một hơi, vẫn như cũ không thể tháo gỡ được buồn bực nơi ngực trái.

Hàn Khinh Yên bị làm sao vậy? Còn anh ta… lại là làm sao vậy?

Ngày hôm sau, lần đầu tiên Hàn Khinh Yên thức dậy sớm hơn Úy Tân, cũng không nói tiếng nào để lại một tờ giấy trên cửa rồi liền đi làm. Đợi đến khi Úy Tân thấy được tờ giấy ấy, trong nhà cũng chỉ còn lại có một mình anh ta, trống rỗng, dáng vẻ một chút cũng không giống như trong quá khứ được sống chung với Hàn Khinh Yên.

Úy Tân sinh ra cảm giác khó chịu đi tới công ty, nhớ lại chuyện Cố Hà đã gửi tin nhắn tới, hết giờ làm việc buổi tối anh ta sẽ đi tìm Hàn Khinh Yên… Vì vậy nên Úy Tân đành phải đi tới công ty cô ấy trước khi hết giờ làm việc, nếu không còn không biết cô ấy sẽ bị Cố Hà quấy rầy thành cái bộ dạng gì nữa! Anh ta nghĩ tới đây thôi, đã cắn chặt răng thù hận.

Hàn Khinh Yên có thể nói giúp thay cho Cố Hà, anh ta cần gì phải tự mình đa tình qua đó đi tìm khó chịu đây?

Nếu như hai người bọn họ đã muốn khơi đống tro tàn, vậy thì không phải càng hợp ý của cô ấy hay sao?

Cho nên tối hôm nay, Úy Tân quyết định nhịn xuống ham muốn đích thân đi tìm Hàn Khinh Yên, tự anh ta sẽ trở về nhà ngồi chờ, nhưng mà còn chưa đợi được cô ấy về, anh ta đã nhịn không được lại ra tay kiểm tra địa chỉ IP của cô ấy một chút, phát hiện lại là ở tại…khách sạn.

Trong nháy mắt kia, một ngọn lửa vô danh từ trong lòng ngực mạnh mẽ dấy lên, anh ta khống chế không được cơn tức của bản thân, cầm chìa khóa xe lên trực tiếp đi thẳng tới khách sạn! Lúc Hàn Khinh Yên tỉnh lại, cảm giác cả người không có lấy một chút sức lực. Cô ấy hồi tưởng một chút vì sao bản thân lại hôn mê, hình như là… Hết giờ làm việc, Cố Hà đến bãi đậu xe tìm cô ấy, nói chuyện với cô ấy đôi câu lập tức nổi lên tranh chấp, tiếp theo sau đó, cô ấy lập tức mất đi ý thức.

Lúc Hàn Khinh Yên mở to mắt, phát hiện bản thân cô lại đang ở khách sạn. Cô ấy muốn cử động, lại phát hiện tay chân của bản thân cơ bản là không nghe sai sử, mềm nhũn giống như một cục bông. Trạng thái như vậy làm cho cô ấy đặc biệt có cảnh giác, sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lúc cô ấy còn đang vùng vẫy suy nghĩ muốn mò tìm điện thoại di động, ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Là Úy Tân nổi giận đùng đùng chạy vào.

Hai tròng mắt anh ta đỏ như máu, cũng không quan tâm vì sao lúc này cửa khách sạn không đóng, nhìn thấy Hàn Khinh Yên ở trên giường quần áo không chỉnh tề, anh ta lập tức hiểu rõ, đoán chừng Cố Hà vừa mới rời đi đâu rồi! 

“Hàn Khinh Yên, em cứ muốn hèn hạ như vậy đúng không?”

Một gối Úy Tân đặt ở trên giường, đưa tay nắm lấy cằm của Hàn Khinh Yên. Cô cảm thấy bản thân nhất định là đã bị bỏ thuốc gì đó, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn, há miệng ra lập tức thở dốc ậm ừ, suy yếu rên rỉ. Âm thanh này lại càng kích thích tới Úy Tân, hai mắt anh ta đỏ bừng, hung hăng xốc chăn lên: “Cố Hà với em ở trong khách sạn làm cái gì?”

“Em có biết anh đã ở nhà chờ em bao lâu rồi không?

Em cứ như vậy, không biết xấu hổ mà bò lên giường của anh ta! Chân trước vừa mới nói muốn từ chối anh ta, chân sau lưng lập tức cùng anh ta đi đặt phòng, em thật sự là đã làm kỹ nữ mà còn muốn lập đền thờ!”

Hàn Khinh Yên chưa từng bị anh ta nói như vậy bao giờ, ngay tại chỗ nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt: “Không phải…” 

Cô ấy gian nan cất tiếng, lại bị Úy Tân nổi giận cắt ngang. Ngay cả bản thân Úy Tân cũng không thể suy xét được anh ta đang làm cái gì. Khoảnh khắc mà anh ta nhìn thấy Hàn Khinh Yên nằm ở trên giường kia, sợi dây thần kinh mang tên lí trí của anh ta đã hoàn toàn căng tới đứt luôn rồi. Người đàn ông kia đi lên đè xuống, hung hăng cởi áo cô ấy: 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT