Lọc Truyện

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Đường Thi - Bạc Dạ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Úy Tân thừa nhận, trong nháy mắt kia, thứ xẹt qua trong đầu anh ta chính là quá khứ tốt đẹp, ý đồ ngăn cản nội tâm tàn nhẫn điên cuồng mãnh liệt tuôn ra, nhưng mà… kia đúng thật là châu chấu đá xe.

Khoảnh khắc mà anh ta nhìn thấy Hàn Khinh Yên yếu ớt nằm ở trên giường, lý trí của anh ta đã bị một mồi lửa hoàn toàn thiêu rụi.

Úy Tân thở hổn hển, giống như không có cách nào kiềm chế lại được sự tàn nhẫn của bản thân anh ta: “Em và Cố Hà làm ra sao? Vì sao mỗi lần anh ta hời hợt buông xuống hai câu là em lại có thể giống như bị ma quỷ ám ảnh lừa gạt người khác như vậy được chứ? Hàn Khinh Yên, thì ra em chính là loại phụ nữ mỏng manh và cực kỳ vô dụng này sao?”

Hàn Khinh Yên từ giữ hai hàm răng siết chặt lời nói: “Úy Tân, anh bình tĩnh một chút…” 

Lời nói cô thốt ra cứ ngập ngừng mãi, cứ như mới vừa rồi đã trải qua một hồi vận động kịch liệt, nói với Úy Tân hai mắt đỏ bừng: “Anh nghe em… giải thích…” nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.

Úy Tân cúi người, giống như cắn xé ngăn chặn lấy môi của cô ấy, không phải hôn môi một cách dịu dàng, mà là mang theo sát khí cắn xé, hận không thể giết chết cô ấy rồi sau đó nhai kỹ cắn nuốt.

Đau đớn như nuốt chửng lấy Hàn Khinh Yên, cô ấy giống như lọt vào trong nước đá rét lạnh thấu xương, cảm giác hít thở không thông cùng cái cảm giác đau đớn dũng mãnh vọt tới những chỗ mà cô ấy không thể ngăn cản. Nếu như bây giờ cô ấy vẫn còn đầy đủ khí lực, thứ mà cô ấy phát ra nhất định chính là tiếng kêu thảm thiết chói tai. Hàn Khinh Yên chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng hỗn loạn, thân thể giống như bị lưỡi đao sắc bén xuyên thủng.

Trong đầu cô ấy, những chuyện vụn vặt trong quá khứ của bọn họ thoáng hiện lướt qua rồi liền vụt mất.

Úy Tân làm bữa sáng cho cô ấy, giúp cô ấy đuổi đi nam sinh nhỏ đáng ghét. Úy Tân tan học đều sẽ chờ cô ấy ở trước cửa tiền học đầu tiên, không để ý tới ánh mắt thế tục đeo ba lô của cô ấy trên vai, miệng cười ngả nghiêng. Úy Tân ngày lễ ngày tết gì đều sẽ chuẩn bị các hộp quà tặng…

“Hai chúng ta không phải là mua một tặng một hay sao?”

“Cái này là em mua, cái này là anh tặng. ”

“Bên ngoài có nữ sinh theo đuổi anh, dáng dấp cũng không có dễ nhìn như em, thôi dẹp đi. ”

“Có ý gì chứ, cái gì gọi là không có xinh đẹp bằng em, có phải ý nói em chính là dòng thấp nhất hay không?”

“Cơm chiều ăn cái gì đây? Thịt dê nướng kèm một ít thanh long nhé?”

“Thêm một mâm cánh gà chua cay không xương đi!”

“Luận văn anh đã chỉnh sửa lại giúp em rồi, nếu như em cảm kích mà nói thì phải giúp anh làm bài tập dựng mô hình C4D đó. ”

“Úy Tân, anh mua card màn hình cho em đi, em sẽ làm bài tập C4D cho anh. ”

Những chuyện vụn vặt này đều là quá khứ thân mật giữa hai người.

Trong nháy mắt khi đau đớn lan tràn đến chỗ sâu bên trong thân thể, hồi ức giống như một tấm kính bắt đầu xuất hiện vết nứt, theo đau đớn kéo dài trên thân thể, những vết rách tinh mịn bắt đầu điên cuồng lan tràn ra. Trong khoảnh khắc cuối cùng kia, xoảng một tiếng vỡ nát! Không còn lại gì nữa!

Đã tin tưởng nhầm người rồi!

Hạnh phúc… của bọn họ.

Hàn Khinh Yên nhắm mắt lại, từ bỏ đi việc giãy giụa, loại tiếp xúc thân thể thân mật như thế này vốn nên chứa đựng tình yêu đầy mãn nguyện mới đúng… Nhưng mà vì sao, trên người Úy Tân lại hoàn toàn đầy ắp tức giận cùng hận ý tột cùng.

Vì sao…vì sao lại hận em… Nước mắt Hàn Khinh Yên chảy xuống gối nằm, mãi cho đến khi sự thô bạo của Úy Tân biến mất, cô ấy vẫn còn im lặng rơi nước mắt. Úy Tân theo bản năng vén tóc cho cô ấy, phát hiện tóc ở hai bên khúc tiếp giáp với mặt cô ấy đều đã bị nước mắt thấm ướt nhẹp, dán sát lên trên mặt.

Tay Úy Tân dằn lại run lên.

“Em khóc cái gì chứ?”

Hàn Khinh Yên vẫn như cũ không lên tiếng, cô ấy không biết phải nói cái gì cho phải, cả người hôn mê không có sức lực, há miệng nói chuyện phát ra âm thanh lại càng khó khăn. Mà cũng chính ở khoảnh khắc này, Úy Tân đang bị kích thích chậm rãi chấm dứt, anh ta chợt nhận ra chuyện tình như này không đúng.

“Không phải em…” Úy Tân cảm giác giọng nói của bản thân trong nháy mắt lập tức trở nên ngập ngừng, giống như đã bị người ta cắt đứt yết hầu: “Có phải tình trạng của em có chút bất thường hay không?”

Hàn Khinh Yên không nói chuyện, mồ hôi lạnh và nước mắt hòa thành một khối. Cô ấy chậm rãi nhắm mắt lại, dùng cách thức không một tiếng động này truyền đạt lại những sự việc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT