“Bà chủ, mọi lịch trình đều được lùi lại.”
Trợ lý cúp điện thoại, đuổi theo Hạ Cẩm: “Cậu chủ trở về, chắc là bà chủ rất cao hứng?”
“Đúng vậy.“ Hạ Cẩm cười cười. “Nói không phải khoe, tôi thực sự hài lòng về đứa con trai này. Thật hiếm hoi mới có dịp nó chủ động về đây, làm sao một người mẹ như tôi lại không vui cho được.”
Trong mắt Hạ Cẩm, hình ảnh của Tống Thành thực sự rất sáng chói. Nếu có cái gì gọi là vết nhơ thì chỉ là sự kiện năm hắn học cấp ba đã gây ra cho Phan Thanh Tường. Có điều, hắn lại không biết tường tận chân tướng bởi sự việc đã được Tống Sơn nhúng tay che giấu một cách hoàn hảo.
Đang nói, điện thoại của Hạ Cẩm chợt đổ chuông.
Bà mỉm cười, mở máy: “Ông xã, không phải là hôm nay phải họp cả ngày sao? Vậy mà vẫn có thời gian rảnh gọi cho em?”
Tống Sơn ngữ khí nhàn nhạt, lạnh lùng nói: “Nguyệt Sương thế nào rồi?”
Hôm nay, chính ông đã hạ lệnh cấm túc con gái, không cho cô ra ngoài. Là gia đình thượng lưu, danh giá nhiều đời, dẫu từng trải qua thăng trầm gập ghềnh nhưng Tống Sơn vẫn duy trì gia phong nghiêm ngặt.
Một đêm Tống Nguyệt Sương đi chơi đêm không về, ông vô cùng bực bội.
“Con gái đang ở ngoài vườn vẽ tranh, có cả Thu Nhi ở cùng nữa, ông xã yên tâm đi.“ Hạ Cẩm cười đáp.
xuống xong lại còn thân mật chạm vào trán cô một cái, tình ý nồng đậm rõ ràng.
Chính là Nguyễn An Nhiên. Tống Nguyệt Sương đoán chắc chắn là như vậy. Dù cô gái này đã cắt tóc, thay đổi phong cách nhưng cô vẫn nhận ra. Hôm trước, ở hộp đêm, Hoàng Kiên không ngừng đuổi theo, còn luôn miệng gọi An Nhiên. Ngay cả lúc hai người miệt mài trên giường, anh vẫn liên tục rên rỉ gọi cái tên này, khiến cô cực kì đau lòng.
Lần trước Tống Thành nói An Nhiên chính là chị dâu của cô, chẳng lẽ tất cả đều là thật?
Nghiêm Thu Nhi ở bên cạnh luôn miệng xuýt xoa: “Kia là bạn gái của Thành sao? Kiểu tóc ấn tượng đấy chứ! Vóc dáng cũng nhỏ, so với Vũ Như không rực rỡ bằng, nhỉ?”
Thu Nhi đã gặp Vũ Như, cho nên mạnh dạn đoán người vừa đến kia chính là bạn gái, hay nói một cách chính xác là bồ nhí của Tống Thành. Nhưng dám mang tình nhân về nhà bố mẹ đẻ thì hắn đúng là số một!
Cô liền kéo tay Tống Nguyệt Sương chạy tới: “Mau, mau ra xem đi. Lần đầu thấy Thành tươi cười như vậy đấy.”
Thấy có người tới gần, Tống Thành liền quay sang nói nhỏ với An Nhiên: “Em vẫn nhớ Nguyệt Sương phải không? Người còn lại là Nghiêm Thu Nhi, con gái nuôi của bác gái anh, tên bác ấy là Tống Quỳnh Như, hiện đang ở xa.
Còn một người anh em nữa của bố anh cũng đang sống ở nơi khác.”
An Nhiên gật đầu, ngước nhìn dáng vẻ Tống Nguyệt Sương. Lần trước cô quá bối rối nên không nhìn kĩ, hôm nay mới có dịp nhìn rõ dáng vẻ đài các của Tống Nguyệt Sương, quả nhiên là con nhà thượng lưu, được rèn giữa, nâng niu từ trong trứng nước.
“Anh đã về.” Tống Nguyệt Sương lên tiếng chào hỏi một mình Tống Thành. Nghiêm Thu Nhi cũng không hề kiêng kị, mở miệng nhắc: “Thành, em đã kết hôn rồi, dù sao cũng nên kiêng dè một chút.
Hàm ý rõ ràng là đừng có mang nhân tình về nhà công khai như vậy. Vẫn biết đàn ông có tiền không thiếu ong bướm lả lơi nhưng ngang nhiên dắt tình nhân về nhà thế này, chẳng khác nào khiêu chiến với sự nhẫn nại của Tống Sơn.
Tống Thành không chấp nhặt những lời đó, chỉ nói: “Thu Nhi, đây là vợ của tôi, tên An Nhiên.” Không rõ hắn kiêng kị điều gì mà không hề gọi Nghiêm Thu Nhi là chị theo vai vế. Thu Nhi kinh ngạc nhưng vẫn khôn khéo cúi chào một tiếng: “Em dâu đến chơi.”
An Nhiên cẩn thận chào hỏi. Trong mắt Nghiêm Thu Nhi, cô gái tên An Nhiên này thật dễ nhìn hơn Nguyễn Vũ Như.
Trái với dáng vẻ xởi lởi của Thu Nhi, Tống Nguyệt Sương khó chịu ra mặt. Tống Thành không vừa lòng, lên tiếng nhắc: “Sao không chào chị dâu một tiếng?”
Tống Nguyệt Sương không cam tâm, cố ý đâm chọc một câu: “Anh, chị dâu không phải là chị Vũ Như à?”
Tống Thành tức khắc mất hứng, cau mày đáp: “Đó là em tự gọi. Anh đã bao giờ nói cô ta là chị dâu của em chưa? Nếu anh nhớ không nhầm, lần trước anh đã nhắc em rồi cơ mà.”
Quả thực, trong bữa cơm lần trước, Tống Thành đã lên tiếng chỉnh cô ngay trước mặt mẹ cùng Vũ Như.
Nhưng hiện tại, cơn ghen tức của Tống Nguyệt Sương đã bốc lên mờ mắt, cô ác ý nói: “Lúc trước chính anh nói muốn cưới chị Vũ Như.
Cho nên, chắc chắn chị ấy mới là chị dâu của em.”
Tống Nguyệt Sương nói xong liền hỗn hào bỏ đi, để lại Tống Thành một phen tức giận. Hắn thật muốn đuổi theo tóm cổ đứa em gái cứng đầu lại để răn dạy nhưng An Nhiên đã can ngăn.
“Dù sao mọi chuyện phức tạp bên trong cũng chưa nói rõ nên em ấy không biết. Em ấy không chấp nhận em cũng là bình thường.”
Tống Thành bực mình đáp: “Vì sao phải giải thích với nó? Nếu nó không chịu thì cũng phải chịu, không thể có chuyện chiều ý nó được.”
Hạ Cẩm bên này vừa mới gác điện thoại, nghe được tiếng con trai bực tức, sau đó lại thấy con gái nước mắt lưng tròng chạy đến, bà giật cả mình: “Làm sao lại khóc?”
Tống Nguyệt Sương không ngần ngại chỉ tay tố cáo: “Mẹ, anh trai mang người lạ về, bắt con gọi cô ta là chị dâu. Con không gọi, anh liền mắng con.”
Đây là lần đầu tiên Tống Thành mắng cô ra mặt.
Đêm trước cô phạm sai lầm lớn như thế, anh trai không mắng cô câu nào, còn giúp bao che trước mặt bố mẹ, lại lén lút sau lưng tìm cách giải quyết chu toàn mọi việc. Thế mà bây giờ chỉ vì một cô gái xa lạ, anh trai lại thẳng thừng mắng cô.
Lúc này Hạ Cẩm chưa nhìn ra rõ ràng do bóng lưng Tống Thành đã che mất An Nhiên. Không ngờ, nữ trợ lý lại tiến lên một bước, nói khẽ: “Bà chủ, không hay rồi. Người mà cậu chủ đưa tới chính là em gái của cô Vũ Như, cũng là bạn gái của Phan Tùng Hưng.”
“Hả?” Hạ Cẩm nhíu mày, vừa đúng lúc Tống Thành nghiêng người đỡ An Nhiên tiến vào cửa, bà vừa nhìn thấy cô đã lập tức muốn nổi giận, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ lưỡng phút chốc trở nên cực kì khó coi.
Cái thứ gì đây?
Bà cần phải sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu một chút. Cô gái kia rốt cuộc chính là vợ của con trai bà hay chỉ là tình nhân của nó? Cô ta có phải là bạn gái của Tùng Hưng hay không? Lại còn là em gái Nguyễn Vũ Như. Thật đau cả đầu!