Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Đường Khải Hiên, chúng ta ly hôn đi!”

An Tử Dụ hét vào mặt Đường Khải Hiên, vừa lùi về sau vừa khóc.

Tim của Đường Khải Hiên bị nước mắt của cô ấy làm cho ướt đẫm.

“Tử Dụ, em đừng như vậy có được không, em nghe anh nói…”

“Anh còn nói gì nữa? Sự thật đã như vậy rồi anh còn muốn nói gì nữa?”

“Lại muốn lừa em nữa sao?”

An Tử Dụ quay người bỏ chạy, cô ấy không biết rằng phía sau có một chiếc xe đang lao đến.

“Tử Dụ...”

Đường Khải Hiên sợ hãi hét lên một tiếng rồi lao tới ôm lấy eo của An Tử Dụ, cùng nhau lăn sang một bên đường.

“Đường Khải Hiên ôm chặt An Tử Dụ, lo lắng hỏi cô ấy: “Có bị thương không? Có bị thương ở đâu không?”

An Tử Dụ lau nước mắt trên khoé mắt rồi dùng sức đẩy anh ấy ra.

“Anh hỏi em đó, có bị thương không?”

“Em sống hay chết cũng không liên quan tới anh!”

“Có phải chân bị thương rồi không?” Đường Khải Hiên muốn xem chân của cô ấy nhưng lại bị An Tử Dụ đẩy ra.

“Em không cần anh lo cho em.”

Đường Tử Hiên tức giận: “Có phải bị thương rồi không!”

“Không có!” An Tự Dụ hét lên.

Đường Khải Hiên thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi Tử Dụ, có chuyện gì chúng ta về đã rồi nói sau.”

“Không! Tôi sẽ không quay về đó nữa!”

“Tại sao vậy Tử Dụ? Cho dù lúc trước chúng ta có vì lý do gì mà kết hôn đi nữa nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, đã là vợ chồng rồi tại sao lại phải so đo tính toán như vậy!”

Đường Khải Hiên thật sự không hiểu rốt cuộc tại sao An Tự Dụ lại làm loạn lên như vậy.

“Em so đo tính toán ư?” An Tử Dụ tự giễu: “Em còn tưởng rằng quan hệ giữa anh và mẹ ruột không tốt, em luôn không dám nói trước mặt mẹ anh.”

“Em vô cùng lo lắng, sợ rằng không kiềm chế được cảm xúc của bản thân sẽ làm cho mối quan hệ giữa anh và mẹ càng trở nên xấu đi.”

“Cho dù bà ấy có nói với em những câu khó nghe như thế nào đi nữa em cũng cố chịu đựng, bây giờ thì em hiểu rồi, là anh mượn lời của mẹ anh để làm rõ mọi chuyện với em.”

“Em đang nói gì vậy Tử Dụ? cái gì mà mượn lời của mẹ để nói rõ mọi chuyện với em chứ?” Đường Khải Hiên thật sự không hiểu An Tử Dụ đang nghĩ gì.

“Anh muốn ly hôn với em bởi vì anh đã đạt được mục đích của mình rồi có phải không! Đường Khải Hiên, đồ khốn nạn, anh dám làm tổn thương em!”

“Anh có biết hôn nhân đối với phụ nữ có ý nghĩa như thế nào không? Hay là anh cho rằng em ly hôn một lần rồi nên cũng chẳng có gì to tát cả đúng không?”

“Tử Dụ! Anh không có nghĩ như vậy! Anh thừa nhận lúc mới bắt đầu tiếp cận em quả thật là vì ông nội, nhưng bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, mặc dù bây giờ đã có được quyền sở hữu cổ phần của ông nội nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với em.”

Đường Tử Hiên sốt ruột giải thích, siết chặt lấy cánh tay của An Tử Dụ đề phòng cô ấy lại bỏ chạy.

“Những lời mà mẹ anh nói là ý của một mình bà ấy, không phải ý của anh! Em bình tĩnh lại một chút, chúng ta nói chuyện có được không?” 

“Còn chuyện gì để nói nữa !”

Bây giờ An Tử Dụ vô cùng đau lòng: “Em dễ bắt nạt như vậy sao, nên mới để tất cả các người bắt nạt em!”

Thời gian gần đây cô ấy đã chịu đựng hết nổi rồi bây giờ coi như là tìm được chỗ để trút bỏ hết những cảm xúc dồn nén trong lòng bấy lâu nay.

Đường Khải Hiên dùng sức ôm chặt lấy An Tử dụ, mặc cho cô ấy có đánh cũng không buông tay.

An Tử Dụ vừa khóc vừa đánh đến dần mệt mỏi, cả người mềm nhũn dựa vào lòng của Đường Khải Hiên.

Đường Khải Hiên ôm lấy cô ấy rồi bế lên xe.

“Buông em xuống, anh còn muốn làm gì em nữa…” Cô yếu ớt lẩm bẩm, khoé mắt vẫn còn đọng nước mắt.

“Mẹ con các người thông đồng với nhau diễn kịch trước mặt tôi! Đường Khải Hiên tâm địa của anh thật xấu xa….”

“Tử Dụ, em nghe anh nói.” Đường Khải Hiên hai tay ôm chặt cô ấy ở bên cạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm cô ấy.

“Em không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết mối quan hệ giữa anh và mẹ.”

“Bà ấy chính là người mà anh hận nhất, sao anh có thể thông đồng với bà ấy chứ!”

Có một số chuyện Đường Khải Hiên vốn dĩ không muốn nói ra, vừa hay bây giờ có cơ hội để nói rõ với An Tử Dụ.

Nhìn ánh mắt vừa khó hiểu vừa oán trách của An Tử Dụ, Đường khải Hiên từ từ mở miệng.

“Tính cách của mẹ anh và rất nhiều chuyện mà bà ta làm khiến anh không đồng ý, cũng không thích. Bà ta rất cực đoan, lúc trước đã làm rất nhiều chuyện xấu.”

“Quan hệ giữa anh và bà ta rất cứng nhắc, thậm chí anh thà coi như bà ta đã chết, chỉ coi bà ta như …”

Đường Khải Hiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em có hiểu cái cảm giác phải mong ngóng mẹ ruột của mình, nếu như có thể đến sớm hơn một chút…?”

Nhìn vào ánh mắt của anh ấy tim An Tử Dụ đập nhẹ, cô ấy cũng dần bình tĩnh lại.

Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với Đường Khải Hiên nhưng từ câu nói của Đường Khải Hiên cô ấy cũng có thể nhìn ra anh ấy thật sự rất hận mẹ của mình.

“Nhưng biết làm sao được, dù gì bà ấy cũng là mẹ của anh, bà ấy trở về, anh cũng rất phản đối nhưng không thể ngăn cản bà ta quay về.”

“Ông nội cũng biết anh không muốn bị mẹ kiểm soát, biết là anh rất muốn có được số cổ phần ở trong tay ông để có thể thật sự nắm chắc trong tay tập đoàn Đường Thị.”

“Ông nội cảm thấy anh và em rất hợp nhau, ông cũng rất thích em, vì để anh sớm lập gia đình nên ông đã dùng cổ phần của mình để ép anh kết hôn với em.”

“Tử Dụ, anh biết như vậy đối với em rất không công bằng, anh cũng nghĩ sẽ bồi thường thích đáng cho em.”

Nếu như đổi lại là Đường  Khải Hiên của lúc trước anh ấy khẳng định sẽ khinh thường An Tử Dụ, nhưng sau khi nhìn thấy nước mắt của An Tử Dụ thì mọi chuyện đã khác rồi.

Thì ra anh ấy lại không hy vọng như vậy, nhìn thấy nước mắt của An Tử Dụ như một nhát dao cứa thẳng vào tim anh ấy.

Lúc này anh ấy chỉ muốn lau khô tất cả nước mắt của cô ấy để cô ấy không bao giờ phải khóc nữa.

“Anh có thể nói cho em biết… Khi đó mẹ anh đã làm gì để anh phải hận bà ấy như bây giờ không?”An Tử Dụ rất tò mò.

Lời của cô ấy vừa nói ra, cô ấy liền nhìn thấy rõ ràng sự đau đớn hiện lên trong đôi mắt đen của Đường Khải Hiên.

Đường Khải Hiên nhắm chặt mắt, lúc lâu sau mới trầm giọng nói.

“Bố của anh… Là do bà ấy hại chết.”

“Cái gì?”

An Tử Dụ ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ lại, nếu như Lương Thục Mẫn thật sự hại chết bố của Đường Khải Hiên thì sao ông Đường có thể dung túng cho bà ấy nhiều năm như vậy?

“Nhiều năm như vậy rồi, bà ta vẫn không chịu buông tha cho anh! Bà ta độc đoán như vậy đấy!” Đường Khải Hiên căm giận nói.

“Có lẽ…” An Tử Dụ rất muốn an ủi anh ấy: “Những chuyện năm đó mà anh biết chưa hẳn tất cả đều là sự thật, bà ấy dù gì cũng là mẹ của anh, sao có thể…”

“Chính vì bà ta là mẹ ruột của anh, nếu như không phải anh nhất định sẽ tống bà ta vào tù, để cho bà ta nhận lấy trừng phạt thích đáng!” Đường Khải Hiên gằn lên một tiếng.

“Khải Hiên…”

An Tử Dụ chậm rãi đưa tay lên, rất muốn xoa dịu lông mày anh ấy, nhưng nghĩ đến những tổn thương mà cô ấy phải chịu lại thu tay lại.

Giữa cô ấy và Đường Khải Hiên lại là một cuộc hôn nhân không tình yêu, chẳng lẽ đây là số mệnh của An Tử Dụ sao?

“Có một số chuyện, anh nên suy nghĩ kỹ lưỡng, dù sao đây cũng là chuyện của gia đình anh.” An Tử Dụ lạnh lùng quay đầu đi, cũng không nhìn Đường Khải Hiên nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT