Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mấy ngày gần đây Vũ Tiểu Kiều luôn lo lắng cho An Tử Dụ, cả đêm ngủ không yên giấc.

Cô tiếp tục gọi điện thoại cho An Tử Dụ nhưng không thể nào kết nối được với điện thoại của cô ấy. 

“Không biết An An đang làm gì, tại sao lại không nghe máy của mình?” Vũ Tiểu kiều càng thêm lo lắng.

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều luôn vướng bận chuyện này, làm việc cũng không chuyên tâm, không phải làm đổ cái này thì lại là làm vỡ cái kia.

Tịch Thần Hạn nói với cô: “Có bầu thì ngốc ba năm, bây giờ đã bắt đầu rồi!”

Vũ Tiểu Kiều cười trách anh: “Còn không phải là họa do anh gây ra sao!”

Tịch Thần Hạn ôm chặt lấy cô từ phía sau, hai tay đặt lên bụng cô, âm thanh ấm áp vang lên bên tai cô.

“Đây là phúc sao có thể là hoạ được? Dùng từ không đúng, phải phạt.”

Tịch Thần Hạn nói xong liền cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào mềm mại của cô, còn cắn nhẹ một phát.

Vũ Tiểu Kiều gò má đỏ bừng, ngượng ngùng tránh đi, môi mỏng của anh lại đuổi theo gò má cô.

Đột nhiên Vũ Tiểu Kiều sửng sốt mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Tịch Thần Hạn.

“Sao vậy?”Anh cau mày.

Vũ Tiểu Kiều chỉ vào bụng của mình, hồi lâu không nói nổi một chữ.

Tịch Thần Hạn vô cùng lo lắng: “Sao vậy? Sao vậy? Bụng không thoải mái sao?”

Mặt Tịch Thần Hạn sợ hãi tái đi.

Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, vẫn chỉ vào bụng mình.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bây giờ liền đi bệnh viện.” Tịch Thần hạn nhanh chóng bế Vũ Tiểu Kiều lên.

“Không phải! Là cục cưng cử động, con cử động rồi…”Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng khôi phục được giọng nói của mình, xúc động nói.

“Cử động rồi?”Tịch Thần Hạn cau mày kinh ngạc.

“Đúng vậy, cục cưng của chúng ta cử động rồi.”

Tịch Thần Hạn cười, hiện lên vẻ hưng phấn, gương mặt giống như núi băng cuối cùng cũng dịu xuống, mềm mại như nước ấm.

Anh cúi xuống, áp tai vào bụng Vũ Tiểu Kiều: “Bảo bối? Con có nghe thấy bố nói không?”

Anh không nghe thấy âm thanh nào cả, ngờ vực ngẩng đầu lên hỏi Vũ Tiểu Kiều: “Tại sao con lại không quan tâm anh?”

Vũ Tiểu Kiều vui vẻ cười: “Con nhỏ như vậy sao có thể biết quan tâm chứ!”

“Sao anh lại trẻ con như vậy chứ.” Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng đỡ lấy hai má Tịch Thần Hạn, giọng nói dịu dàng.

“Nhóc con mới có hơn ba tháng, e là phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có thể nghe thấy anh nói.”

Tịch Thần Hạn gật đầu: “Anh có tra qua tài liệu, anh phải thường xuyên bầu bạn với con thì con mới gần gũi với anh hơn.”

Tịch Thần Hạn ôm chặt eo Vũ Tiểu kiều, áp vào má anh.

Cảm giác người phụ nữ của anh, con của anh đều ở bên cạnh anh, thật ấm áp.

Bọn họ bây giờ thật sự rất hạnh phúc, mỗi ngày đều giống như ngâm trong hũ mật ong vậy.

Tịch Thần Hạn từ từ đứng dậy, lại hôn xuống một cái nữa.

“Tiểu Kiều, cảm ơn em…” 

Cuối cùng cũng khiến cho anh có cảm giác có một gia đình.

Vũ Tiểu Kiều đáp lại anh một cách vụng về yếu ớt, cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh dần nóng lên, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh trốn vào nhà vệ sinh.

“Được rồi! Anh đi tắm rửa, không đùa với em nữa.”

Tịch Thần Hạn nhìn dáng vẻ nhỏ bé vội vàng khó xử của cô khoé môi không khỏi cong lên.

Tịnh Thần Hạn buổi sáng có cuộc họp, nên đi làm từ rất sớm.

Vũ Tiểu Kiều vẫn ở nhà như thường lệ, lặng lẽ dưỡng thai.

Đợi đến lúc ánh mặt trời ấm áp, thím Tần sẽ đi dạo cùng với cô, chăm sóc cô tận tình, không rời một bước.

Những ngày tháng an nhàn như vậy làm cho Vũ Tiểu Kiều rất thoải mái, mỗi ngày đều vui vẻ.

Chỉ là có người hình như không muốn cho cô sống an nhàn như vậy.

Vũ Tiểu Kiều không ngờ rằng mình lại gặp Cung Cảnh Hào ở hoa viên dưới lầu.

Đã rất lâu rồi cô không gặp Cung Cảnh Hào.

Nghe nói Dương Tuyết Như muốn có được cổ phần của bà cụ Tịch, mỗi lần muốn lấy chữ ký bà cụ Tịch đều không minh mẫn.

Cho đến hôm nay thư kí kết chuyển nhượng cổ phần vẫn chưa ký thành công.

Hơn nữa mâu thuẫn nội bộ giữa tập đoàn nhà họ Tịnh và tập đoàn nhà họ Cung ngày càng căng thẳng, rất nhiều người đều lén lút nói e rằng nội bộ gia đình này sẽ chia rẽ.

Cung Cảnh Hào chính là đối thủ mạnh nhất của Tịch Thần Hạn, bởi vì Dương Tuyết Như muốn dùng Cung Cảnh Hào làm mũi dao sắc, kế hoạch có thất bại thì cũng có nhà họ Cung chống lưng.

Mối quan hệ lợi ích ở đây rất rõ ràng.

Dương Tuyết Như không có con dưới trướng, chỉ có thể cố gắng hết sức dành miếng ngon cho con gái lớn của chị mình Dương Tuyết Nguyệt là Tịch Mộ Quyên, mà Cung Cảnh Hào lại là con của Tịch Mộ Quyên, cuối cùng người được lợi nhất đương nhiên là Cung Cảnh Hào.

Cung Cảnh Hào đứng bên bờ ao cách hoa viên không xa nhìn Vũ Tiểu Kiều đang đi dạo cùng với thím Tần, mắt tối sầm lại không có chút ánh sáng nào.

Đây không phải lần đầu tiên anh ta thấy Vũ Tiểu Kiều ra ngoài đi dạo.

Chỉ là bình thường, anh ta sẽ đứng ở vị trí mà cô không thấy lặng lẽ dõi theo cô.

Hôm nay anh ta cũng canh thời gian mà Vũ Tiểu Kiều sẽ ra ngoài đi dạo, cố ý xuất hiện trước mặt Vũ Tiểu Kiều. 

Bởi vì anh ta có chuyện muốn nói với Vũ Tiểu Kiều.

Phản ứng đầu tiên của Vũ Tiểu Kiều sau khi nhìn thấy Cung Cảnh Hào chính là xoay người bỏ đi.

Cung Cảnh Hào vội vàng đuổi theo Vũ Tiểu Kiều, gọi cô thật lớn.

“Tiểu Kiều, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì?” Cô không quay đầu lại.

Cung Cảnh Hào bước tới, đứng phía sau cách Vũ Tiểu Kiều ba bước.

“Em có biết nhà họ Tô có một cô con gái đã bị thất lạc nhiều năm không?”

Vũ Tiểu Kiều cau mày nghi hoặc, chậm rãi quay đầu lại nhìn Cung Cảnh Hào: “Anh nói cho tôi biết chuyện này làm gì?”

Trước đây cô có mơ hồ nghe được Tô Nhất Hàng có một cô em gái đã bị mất tích nhiều năm.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ?

Mắt Cung Cảnh Hào tối sầm, trầm giọng nói: “Em không muốn biết cô gái đó là ai sao?”

Vũ Tiểu Kiều càng thấy khó hiểu: “Tại sao tôi phải biết con gái của nhà họ Tô chứ, nó chẳng liên quan gì tới tôi cả.”

Giọng điệu không mấy thân thiện của Vũ Tiểu Kiều kiến cho Cung Cảnh Hào tức giận, trên mặt hiện lên màu xanh đen.

“Nếu như em thấy tò mò có thể đi tìm người nhà họ Tô hỏi cho rõ ràng.”

“Tôi không tò mò!”

Trực giác nói cho Vũ Tiểu Kiều biết, Cung Cảnh Hào dụ cô như vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nhìn Cung Cảnh Hào một cái, rồi quay người rời đi cùng với thím Tần.

Cung Cảnh Hào nhìn bóng lưng yếu ớt đã đi xa của cô, hai tay dần dần siết chặt.

“Vũ Tiểu Kiều, em không muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình sao?”

Vũ Tiểu Kiều về đến nhà, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Cô đâu có ngốc, sao có thể không nghe ra Cung Cảnh Hào đang ám thị điều gì với cô chứ.

Trước lúc nghĩ đến chuyện này, Quý Ninh và Tô Nhất Hàng và cả An Tử Dụ cũng đã cùng nhau tìm tới cửa. Lúc đó Quý Ninh và Tô Nhất Hàng mang vẻ mặt kì quái, điều này cho thấy nhất định có chuyện gì đó.

Vũ Tiểu Kiều trong lòng vô cùng bất an, lần nữa gọi điện cho An Tử Dụ, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có cách nào kết nối được.

“Không biết An An bây giờ thế nào rồi.”

Vũ Tiểu Kiều lo lắng, nhưng cũng hoài nghi, chỉ sợ An Tử Dụ đã biết tất cả sự thật về chuyện mà Cung Cảnh Hào nói.

Vũ Tiểu Kiều quanh quẩn trong phòng, cảm thấy bồn chồn không yên.

“Mợ chủ, cậu chủ Cung là như vậy đó, nói chuyện luôn không có trọng điểm, cô không cần để ý đâu.” Thím tần an ủi nói.

Vũ Tiểu Kiều suy nghĩ một chút, lại xem thời gian cách lúc Tịch Thần Hạn về nhà vẫn còn vài tiếng nữa.

Cô có nên tận dụng lúc này ra ngoài một chuyến không?

“Ờ… Thím Tần, tôi đi tìm Tử Dụ, ở trong nhà tôi thấy có chút ngột ngạt, tôi hẹn cô ấy đi dạo.”

“Mợ chủ, tôi đi với cô nhé.”

“Không cần đâu, An An lái xe đến dưới lầu đón tôi.”

“Mợ chủ, để tôi đi cùng cô đi, cậu chủ sẽ không để cô ra ngoài một mình đâu.”

“Không cần đâu, tôi đi trước đây!”Vũ Tiểu Kiều lấy túi, nhanh chóng ra khỏi cửa.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT