Lọc Truyện

Trò Đùa Tình Yêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe thấy tin tức, Diêu Lan Hạ lạnh nhạt nâng đôi mi thanh tú lên, vết thương ở trên mặt với những vết máu loang lỗ, nhưng mà hình như cô đã quên đi cơn đau, lỗ tai mất khả năng nghe.

Lần này, cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, cô cũng không muốn rửa sạch.

Không cố gắng giải thích, cũng không hoảng hốt tránh né, Diêu Lan Hạ đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đôi mắt đã mất đi ánh đèn không biết đang nhìn về phương hướng nào, hành lang lào xào, âm thanh mắng chửi văng vẳng, trước mắt có bóng người lắc lư, giang rộng đôi tay và duỗi đôi chân dài thẳng về hướng cô.

Những thứ này đều biến thành cá bóng hư ảo không có điểm chung, cách cô cả một thế giới, rất xa xôi, cũng rất lạnh lẽo.

Cô yên tĩnh ngồi trên ghế dài, im lặng giống như là một tinh linh nhỏ bị thương trong chiếc lồng thủy tinh, im lặng để mặc cho thế giới ở bên ngoài rối tung hết cả lên.

Phó Văn Phương, Mai Lương Khôn, Vũ Trúc Ngọc còn có Cao Dĩnh Nhi đã đuổi đến nơi, bọn họ trở thành một liên minh phục thù vô cùng mạnh, nếu như không phải có bác sĩ và vệ sĩ ngăn cản, Diêu Lan Hạ sẽ bị bọn họ đánh đến thảm thương.

Lúc nghe thấy Cao Dĩnh Nhi gọi Phó Văn Phương là dì hai, trên mặt của Diêu Lan Hạ không có bất cứ cảm xúc dao động.

Hóa ra là như thế.

Tại sao cô lại không nghĩ tới cơ chứ, giữa Mai Khánh Vân và Cao Dĩnh Nhi lại có mối liên quan như thế này.

Vậy thì cô có thể hiểu hết những gì mà Cao Dĩnh Nhi đã làm với cô.

Đúng là mỉa mai mà, quay qua quay lại, trong nhóm này đều là người của bọn họ, cô giống như là một con chuột bạch bị đặt phía dưới cái kính lúp, cho là mình có thể không thèm đếm xỉa, nhưng mà không nghĩ tới cô chưa từng rời khỏi tầm nhìn của đám người này.

Cô hiểu hết toàn bộ.

Ảnh chụp của cô với Đào Khánh Trần, ảnh chụp trong phòng trực, cô bị phái đến làng AIDS, chức danh của cô bị bác bỏ, những lời giải thích này vô cùng hợp lý.

Sau khi đã nghĩ rõ ràng, Diêu Lan Hạ cũng không la hét ầm ĩ, cô chỉ nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, nở một nụ cười châm chọc, cũng có chút bất đắc dĩ, lại càng là tự giễu.

“Diêu Lan Hạ, cô đã hại chết cháu trai của nhà họ Lưu, cô đền mạng đi, đền mạng đi.”

Phó Văn Phương thoát khỏi sự phòng vệ của bảo vệ, hai tay bóp cổ Diêu Lan Hạ, mắt trừng to như là muốn giết người.

Diêu Lan Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào bà ta: “Phó Văn Phương, bà muốn giết tôi hả? Ra tay đi.”

Phó Văn Phương không nghĩ tới là Diêu Lan Hạ sẽ nói như vậy, ngược lại là bà ta giật mình: “Cô cho rằng tôi không dám chắc.”

Nói xong, bà ta quay người lấy một cây gậy điện từ bên hông bảo vệ, chỉ về phía Diêu Lan Hạ: “Cô cho rằng tôi không dám hả, tôi muốn giết cô!”

“Dì hai, dì đừng xúc động.”

Cao Dĩnh Nhi chạy đến ngăn cản Phó Văn Phương: “Dì hai, một lát nữa cảnh sát sẽ đến đây, giết người thì phải ngồi tù, sẽ có người trút giận thay cho Khánh Vân mà, bây giờ dì ra tay thì sẽ để cho cái tên hung thủ giết người đắc ý đó.”

Nước mắt Phó Văn Phương chảy dài, khóc làm trôi đi lớp trang điểm ở trên mặt, chất lỏng màu đen trên mắt bôi hết cả nửa gương mặt, khóe miệng phẫn nộ giật giật, bộ dạng vô cùng dữ tợn.

Vũ Trúc Ngọc đau khổ xoa xoa xoa mi tâm: “Văn Phương, chờ cảnh sát đến đây đi.”

Lúc nói chuyện, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Mai Khánh Vân được người đẩy ra từ bên trong, yếu ớt bất lực nằm ở đó, trong đôi mắt không có ánh sáng, vô cùng đáng thương, bàn tay nhỏ yếu ớt nâng lên, nhỏ giọng gọi: “Bác gái..."

Vũ Trúc Ngọc bước lên nắm lấy tay của Mai Khánh Vân đặt vào trong lòng bàn tay của mình: “Bác gái ở đây.”

Nước mắt của Mai Khánh Vân tràn ra khóe mi, vừa đáng thương lại vừa vô tội: “Cháu xin lỗi bác gái, cháu không thể... bảo vệ cho đứa bé của cháu và anh Hào, cháu xin lỗi..."

Trong lòng của Vũ Trúc Ngọc phẫn hận, nhưng mà trên mặt lại không xuất hiện vẻ oán trách, lắc đầu nói: “Không sao đâu, bác gái không trách cháu đâu, không phải là lỗi của cháu.”

Khuôn mặt tái nhợt của Mai Khánh Vân đẫm nước mắt: “Bác gái, cháu... trái tim của cháu đau quá, đứa nhỏ này, cháu thật sự rất yêu nó, thật sự..."

Nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ có thể nhắm mắt khóc thút thít như vậy, cho dù ai thấy cũng sẽ đều muốn tan nát cõi lòng.

Phó Văn Phương và Mai Lương Khôn cũng đi theo sau: “Khánh Vân, con đừng buồn mà, con hãy dưỡng tốt thân thể của mình, vẫn có thể có con. Nghe lời mẹ đi, chăm sóc thật tốt cho mình.”

Trong mắt của Mai Lương Khôn cũng tràn ra nước mắt, lấy mu bàn tay dụi mắt, nói một câu rất chắc nịch: “Khánh Vân, con yên tâm đi, ba nhất định sẽ thay con đòi lại những ấm ức mà con đã phải chịu!”

Cao Dĩnh Nhi gật gật đầu với cô ta: “Một lát nữa cảnh sát sẽ đến đây, ở đây cứ giao lại cho mọi người xử lý đi.” Sau đó lại nói: “Dì hai, dượng à, hai người đưa Khánh Vân đi nghỉ ngơi đi.”

Phó Văn Phương và Vũ Trúc Ngọc đi vào trong phòng bệnh, trên hành lang chỉ còn lại Cao Dĩnh Nhi và Mai Lương Khôn, hai người bọn họ nhìn Diêu Lan Hạ, dường như là đã chuẩn bị hoàn toàn đẩy cô vào trong vực sâu vạn tượng.

Diêu Lan Hạ rất bình tĩnh, chỉ là lúc ngẩng đầu lên, vết máu ở trên mặt làm cho người ta phải chấn động.

Đôi tay trắng ngần của cô khoác trên đầu gối, giọng nói rất bình thản: “Cao Dĩnh Nhi, cô thật sự cao tay đó.”

Cao Dĩnh Nhi khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn Diêu Lan Hạ, cười cợt nhướng nhướng lông mày: “Chỉ trách cô quá mù, mọi người đều nói là cô thông minh hơn người, IQ lại cao, tôi thấy thật sự chẳng ra làm sao hết.”

Diêu Lan Hạ không cãi lại, cô lại tiếp tục cười khẽ: “Để tôi sống ở trong tù hết quãng đời còn lại, biện pháp này hay lắm đó.”

Cao Dĩnh Nhi hất cầm lên, cười lạnh: “Quả nhiên là Diêu Lan Hạ cũng khá thông minh.”

Người phụ nữ ngồi ở trên ghế vẫn bình tĩnh nở nụ cười: “Hay lắm, đối với tôi mà nói thì ở đâu cũng vậy thôi, trong nhà tù có lẽ là càng sạch sẽ hơn một chút.”

Cô nói liên tục ba tiếng hay lắm, là mình đã nhìn thấu hết tất cả, thật sự cảm thấy chẳng có cái gì hết, chết cũng không sao.

Mai Lương Khôn cũng không nói chuyện, ông ta khinh thường phải nói chuyện với Diêu Lan Hạ, lại càng khinh thường phải đối mặt với một người phụ nữ ti tiện.

“Chị dâu, có chuyện gì vậy? Có phải là đám bác sĩ lắm mồm trong bệnh viện đang nói hưu nói vượn không?”

Từ ICU đến khoa sản, lúc Lưu Nguyên Huyên nghe thấy tin tức thì đã hơi trễ rồi, anh ta chạy đến khoa sản, nhìn thấy đám cảnh sát đang tụ lại với nhau.

Diêu Lan Hạ đứng dậy, trên tay còn mang theo cái còng sắt, tay vừa di chuyển một cái liền phát ra âm thanh kim loại va chạm với nhau: “Là thật.”

Trái tim của Lưu Nguyên Huyên bị dọa thiếu chút nữa là đã rớt ra, đôi môi run rẩy không tin mà lắc đầu: “Không có khả năng, tôi tin tưởng chị dâu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

Gào lên, Lưu Nguyên Huyên kéo tay của cảnh sát: “Buông chị ấy ra, các người có biết chị ấy là ai không hả? Chị ấy là vợ của Lưu Nguyên Hào, là mợ chủ của nhà họ Lưu!"

Cảnh sát rất nghiêm túc đưa tay ra chặn Lưu Nguyên Huyên lại, giải quyết việc chung, không hề có ý định quan tâm người trong cuộc là ai. Đây là do Vũ Trúc Ngọc đã ngầm đồng ý, đừng nói là vợ Lưu Nguyên Hào, cho dù bản thân Lưu Nguyên Hào đến đây thì chỉ sợ cũng phải bước qua cánh cửa của mẹ mình cái đã.

“Cậu hai Lưu, xin cậu tránh ra cho, đừng ảnh hưởng chúng tôi chấp hành công vụ.”

“Con mẹ nó chứ công vụ, người mà bây giờ anh đang dẫn đi là chị dâu của tôi, buông chị ấy ra!”

Một đám người khốn nạn!

Diêu Lan Hạ nhìn dáng vẻ tức giận đến nỗi xém mất đi lý trí của Lưu Nguyên Huyên, cô trấn an anh ta: “Không cần đâu, Lưu Nguyên Huyên, tôi có thể hiểu rõ mà, cậu bình tĩnh lại một chút đi, đến bầu bạn với anh trai của cậu. Còn nữa, bây giờ anh ấy không thể kích động, không thể để cho anh ấy biết bất cứ tin tức gì, nếu như có thể thì cậu hãy phong tỏa tin tức đi.”

Đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của cô.

Trái tim của Lưu Nguyên Hào đang bị thương cấp độ hai, một khi kích động thì sẽ rất nguy hiểm.

Lưu Nguyên Huyên không cam lòng, nếu như anh cả vẫn còn khỏe, vậy thì những người này dám động một ngón tay thử xem.

Anh ta đột nhiên lại cảm thấy tự trách, hận mình không có năng lực và sức ảnh hưởng như anh cả, không có cách nào bảo vệ cho người mà mình muốn bảo vệ.

“Chị dâu, tôi sẽ nghĩ cách.”

Mai Lương Khôn nói: “Lưu Nguyên Huyên, Diêu Lan Hạ cố ý gây thương tích cho Khánh Vân, hại con bé sảy thai, đứa con của Khánh Vân và anh trai cậu không còn nữa, Diêu Lan Hạ không có cách nào thoát khỏi trách nhiệm, đừng làm trở ngại cảnh sát chấp hành công vụ, cậu nhường đường đi.”

Lưu Nguyên Huyên bước nửa bước về phía Mai Lương Khôn, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười vô lại: “Sảy thai rồi hả? Chị Khánh Vân tốt số quá nhỉ, sau này không cần phải mang thai mười tháng khổ cực như vậy nữa. Ông nói xem, chuyện tốt như thế, tốt biết bao nhiêu.”

“Lưu Nguyên Huyên, lại nói bậy thêm một câu nữa xem!” Ánh mắt ác độc của Mai Lương Khôn mở to, trong đôi mắt nham hiểm của ông ta đều là vẻ âm tàn.

Lưu Nguyên Huyên cười ha ha: “Chú Mai à, chẳng lẽ là tôi nói sai rồi hả? Chú đừng có kích động, tức giận không tốt đâu, có phải là tôi cũng phải ngồi tù luôn không hả?”

Cao Dĩnh Nhi bước lên phía trước một bước, ngăn cản trước mặt Lưu Nguyên Huyên: “Cậu hai Lưu, cố tình gây sự không có ý nghĩa gì đâu, đừng có ngây thơ như vậy.”

Anh ta lại quậy tung, lại hung hăng càn quấy, Diêu Lan Hạ vẫn sẽ bị đưa vào xe cảnh sát.

Đáng chết, lại dám để chị dâu của anh ta ngồi vào xe cảnh sát, còng tay, một đám khốn nạn chờ đó mà chịu chết đi!

Lưu Nguyên Huyên giận dữ đi vào trong thang máy, nhưng mà khi bước vào trong thang máy thì lại nhớ đến lời nói của Diêu Lan Hạ, buồn bực đấm một đấm vào tấm thép trong thang máy, ở chỗ mu bàn tay có khớp xương nhô ra liền nhỏ máu.

Mi tâm nhíu chặt lại, ngón tay ấn tầng hai mươi bốn.

“Đào Khánh Trần.”

Lưu Nguyên Huyên vừa mới bước vào cửa thì gọi thẳng tên của Đào Khánh Trần: “Đào Khánh Trần, anh ra đây.”

Đào Khánh Trần làm phẫu thuật rồi còn phải kiểm tra ban ngày, buổi chiều thật sự rất mệt mỏi, anh ta đang ngủ ở trong phòng làm việc của mình, không nghĩ tới người đánh thức anh ta lại là Lưu Nguyên Huyên.

“Có chuyện gì vậy?”

Đào Khánh Trần xoa xoa mi tâm, làm liên tục không ngừng nghỉ suốt cả ngày lẫn đêm làm cho bây giờ sắc mặt của anh ta rất mệt mỏi.

Lưu Nguyên Huyên nói thẳng, không cho anh ta chuẩn bị tâm lý: “Chị dâu của tôi bị cảnh sát đưa đi rồi.”

“Cậu nói cái gì?”

Leo lên xe, Lưu Nguyên Huyên nói đầu đuôi câu chuyện một lần, Đào Khánh Trần đau lòng, phẫn nộ nện một đấm vào tay lái: “Đồ ngốc.”

Lưu Nguyên Huyên giật mình: “Ai là đồ ngốc?”

Đào Khánh Trần quét mắt nhìn gương mặt tuấn tú trẻ trung của Lưu Nguyên Huyên: “Chị dâu của cậu.”

“Anh lại dám mắng chị dâu của tôi!” Lưu Nguyên Huyên nắm chặt cổ áo của anh ta, liền muốn đánh nhau.

Đào Khánh Trần dùng sức thoát khỏi khống chế, thuận lợi tránh thoát khỏi bàn tay của anh ta: “Không chỉ là đồ ngốc mà còn cam chịu.”

“Mẹ nó chứ! Anh nói thêm một câu nữa coi!”

Đào Khánh Trần không thèm phản ứng với cơn giận của anh ta: “Vào lúc này, biện pháp tốt nhất chính là im lặng chờ luật sư đến để xử lý, vậy mà chị dâu của cậu... cô ấy muốn đưa mình vào nhà tù.”

“Mẹ nó chứ, anh đoán mò cái gì, chị dâu của tôi sẽ không làm như thế!”

Thôi bỏ đi, Đào Khánh Trần không muốn phải nhiều lời với một đứa nhóc.

Xe chạy đến đồn cảnh sát, Đào Khánh Trần đề nghị muốn gặp Diêu Lan Hạ.

Nhưng mà Diêu Lan Hạ từ chối gặp mặt bất cứ ai.

Lưu Nguyên Huyên gấp gáp vò đầu: “Chị dâu làm cái gì vậy chứ, tại sao lại không chịu gặp?”

Đào Khánh Trần đỡ trán, dùng sức vuốt vuốt huyệt thái dương: “Một lát nữa luật sư sẽ đến đây, chắc chắn phải đến đây gặp chị dâu của cậu trước khi chị dâu của cậu nhận tội. Mặc kệ cô ấy muốn chết đến cỡ nào, tuyệt đối không thể nhận tội.”

Lưu Nguyên Huyên ngơ người: “Cái gì chứ hả? Tại sao chị dâu của tôi lại muốn chết chứ, con mẹ nó anh ngậm miệng lại đi!”

Luật sư đã có mặt, Diêu Lan Hạ với tư cách là bị cáo, cô phải đối mặt với trình tự tự thủ tục thông thường.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT