Lọc Truyện

Trò Đùa Tình Yêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đồ ngốc, cô chính là một cô gái ngốc, đến lúc nào rồi mà còn hỏi sự sống chết của Lưu Nguyên Hào.

“Tình cảnh hiện tại của em rất nguy hiểm, em có biết không hả? Nói sai một câu thì em sẽ bị phán tội cố ý gây thương tích rồi phải ngồi tù, em có hiểu chưa?”

Đào Khánh Trần bị giọng điệu của cô làm cho bực mình, bây giờ anh ta thật sự hận không thể đưa cô đi khỏi nơi này, để cho cô tỉnh táo một chút.

Diêu Lan Hạ lại không quan tâm tới anh ta: “Trái tim của Lưu Nguyên Hào bị thương rất nghiêm trọng, lần đó tôi nhìn thấy rất rõ ràng, bây giờ anh ấy như thế nào rồi, tôi hỏi anh, anh ấy đã khỏi phục như thế nào rồi, đã qua khỏi nguy hiểm chưa?”

Cô sợ là anh không qua khỏi trong ICU.

Đào Khánh Trần không lay chuyển được cô, đành phải tuyệt vọng gật đầu: “Anh ta không sao đâu, khôi phục rất tốt, em yên tâm đi.”

Vậy thì cô thật sự yên tâm rồi.

Mình phải đối mặt với vận mệnh như thế nào cũng không sao hết.

Hỏi tình hình của Lưu Nguyên Hào xong, Diêu Lan Hạ mới nghĩ đến mình, lúc này, cô đột nhiên nở nụ cười: “Trước khi chết còn có thể đi tham quan trong nhà tù, trải nghiệm cuộc sống phong phú hơn rồi.”

Cái cô gái ngốc này!

Đào Khánh Trần gần như là muốn chỉ tay vào trán mà dạy cô, mình thì gấp muốn chết, cô lại còn có tâm tư ở đây trầm lặng, chiêm nghiệm cuộc đời: “Diêu Lan Hạ, từ bây giờ trở đi em phải nhớ kỹ, em không hề cố ý làm tổn thương Mai Khánh Vân, là do cô ta vô ý té, em không nhận tội, không ai có thể làm gì em.”

“Đào Khánh Trần..."

“Không cần phải nói gì hết, coi như chỉ còn lại một ngày thì cũng không cần phải sống ở đây, em cần phải dùng khoảng thời gian cuối cùng để làm những chuyện có ý nghĩa hơn, em phải nhìn nhiều phong cảnh hơn, gặp người mà em muốn gặp, mà không phải là hao tổn ở đây, em có hiểu không!”

Có lẽ là Đào Khánh Trần luôn ôn tồn lễ độ, đến lúc thật sự phát cáu rồi thì có lực uy hiếp rất mạnh, Diêu Lan Hạ sững sờ rồi cứ nghe theo như thế.

“Luật sư sẽ biện hộ cho em vô tội, tôi cũng sẽ đưa em ra trong thời gian ngắn nhất, chờ em ra ngoài, tôi sẽ đưa em đi khỏi đây, có được không?”

Diêu Lan Hạ đều muốn cam chịu rồi, nhưng mà sự kiên trì của Đào Khánh Trần để cô đột nhiên ý thức được nếu như cô cứ sống không ra sống, chết không ra chết, vậy thì sự quan tâm của anh ta đều uổng phí rồi.

Thế là cô gật đầu, giống như là một người muốn tiếp tục sống: “Được.”

“Em nghe đây, Diêu Lan Hạ, mặc kệ em nghĩ về mình như thế nào, nhưng mà tôi không cho phép bất cứ người nào nói xấu em, em hãy kiên trì. Xin em đó.”

Ba chữ cuối cùng vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai, hồi chuông cảnh báo kéo dài, cho nên, trong lúc cho lời khai, Diêu Lan Hạ cũng không thừa nhận tội danh.

“Thế mà cô ta lại không nhận tội, ha ha, con nhỏ tiện nhân Diêu Lan Hạ này sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.”

“Dì hai, dì phải tỉnh táo đã, cô ta thừa nhận hay không thừa nhận cũng không sao hết, cho dù cảnh sát đã nhận định cô ta vô tội thì cũng không quan trọng, chỉ cần người nhà họ Lưu nhận định cô ta là tội phạm giết người, vậy thì cô ta chính là tội phạm giết người.”

Một câu nói làm người trong mộng như bừng tỉnh, Phó Văn Phương gật đầu: “Không sai, đương nhiên là Diêu Lan Hạ phải đền tội, cho dù cô ta không đền tội thì ở nhà họ Lưu, cô ta cũng xem như bị tử hình.”

Mai Khánh Vân nhìn xung quanh phòng bệnh, yếu ớt vô lực nói: “Mẹ, mọi người đi ra ngoài trước đi, con có lời muốn nói với chị họ.”

Mai Lương Khôn nói: “Có chuyện gì thì ba làm cho con, con đừng cố sức hại thân thể.”

“Làm sao có thể chuyện gì cũng nhờ ba được chứ.”

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Cao Dĩnh Nhi nói: “Cái gai trong mắt em đã sắp vào tù rồi, còn có chuyện gì muốn làm nữa, em cứ nói đi.”

Mai Khánh Vân cười ha ha và tiếng, ngón tay tinh tế vẩy vẩy, sau đó lại xoa lên bụng của mình, dừng lại một chút rồi nói: “Không nghĩ tới là tác dụng của đứa nhỏ này lại lớn như thế, trước kia em liều sống liều chết muốn xử lý Diêu Lan Hạ cũng không thành công, nó vừa mới chết thì Diêu Lan Hạ liền sụp đổ.”

Cao Dĩnh Nhi che kín miệng Mai Khánh Vân: “Em điên rồi hả! Lúc này lại nói cái gì vậy chứ, em phải nhớ kỹ đứa nhỏ ở trong bụng của em là con của Lưu Nguyên Hào, đứa nhỏ này cũng chỉ có thể là của Lưu Nguyên Hào. Bây giờ đứa nhỏ không còn nữa, em đau lòng hơn bất cứ ai, em phải tan nát cõi lòng, tuyệt vọng, nhớ kỹ đó!”

Hất tay của cô ta ra, Mai Khánh Vân cười nhạo: “Chị họ, chị khẩn trương cái gì chứ, ở đây không có ai khác, bây giờ nhà họ Lưu hỗn loạn thành một đoàn, còn có thể lo lắng chỗ này được à. Đứa nhỏ không còn nữa, cuối cùng em cũng đã có thể thở phào một hơi, nếu như bị bọn họ phát hiện đứa bé này không phải là của nhà họ Lưu, vậy thì ngày hôm nay người đi vào nhà tù chỉ sợ là em.”

Cao Dĩnh Nhi cảnh giác mở to đôi mắt: “Em còn nói nữa, tai vách mạch rừng!”

“Được được được, không nói nữa, nghe lời chị.”

“Bây giờ em phải điều dưỡng sức khỏe của mình, tương lai sau khi gả cho Lưu Nguyên Hào rồi thì có thể thật sự mang thai con của anh ta, ngồi vững vị trí mợ chủ của nhà họ Lưu.”

Lúc này, có một số lượng lớn phóng viên đang tụ tập bên ngoài cửa phòng bệnh, nghe thấy tin tức Mai Khánh Vân sảy thai, các phóng viên như là những con cá mập ngửi thấy mùi máu, cả đám tụ tập đến đây bao vay cửa bệnh viện cùng với nhà xe dưới tầng hầm chật như nêm cối. Mặc kệ là nhìn thấy y tá bác sĩ, hay là người giúp việc, vệ sĩ của nhà họ Lưu hoặc nhà họ Mai, bọn họ hận không thể nhào tới xé miệng của đối phương ra để nghe ngóng tình hình thực tế.

Nhưng mà nhà họ Mai và nhà họ Lưu là người có thân phận như thế nào, làm sao có thể để yên cho chuyện bê bối như thế này bị truyền đi?

Các phóng viên to gan điên cuồng suy đoán: “Nghe đồn là Mai Khánh Vân với Diêu Lan Hạ xảy ra tranh chấp, trong cơn tức giận Diêu Lan Hạ đã nhẫn tâm đẩy Mai Khánh Vân xuống cầu thang, làm cho cô ta sảy thai..."

“Mâu thuẫn giữa Diêu Lan Hạ và Mai Khánh Vân lên đến cao trào, gây ra vụ án liên quan đến mạng người.”

“Thẹn quá hóa giận, không từ thủ đoạn, Diêu Lan Hạ vì yêu sinh hận muốn giết người diệt khẩu.”

Tầng tầng lớp lớp những từ ngữ khó nghe đã khơi mào cho một đợt dư luận mới điên cuồng, cả bệnh viện đều chìm vào trong cuộc khẩu chiến. Bên ủng hộ Diêu Lan Hạ thì dựa vào lý lẽ biện luận, còn người hâm mộ của Mai Khánh Vân thì to gan xé xác, rất nhanh, tin tức liền truyền đến khu nội trú.

Chỉ sợ là ngoại trừ Lưu Nguyên Hào, những người còn lại đều đã chìm vào trong cuộc khẩu chiến.

Lục Thu Trà biết tin tức tương đối trễ, vẫn luôn bị ba mẹ mình cấm sử dụng điện thoại và cấm xem tivi, lúc Lục Thu Trà biết tin tức thì đã là buổi tối.

“Mẹ kiếp! Nữ thần của mình tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó. Ba mẹ, con phải đi cứu cô ấy, bây giờ Lan Hạ đang rất cô đơn. Mẹ nó, Lưu Nguyên Hào lại xảy ra chuyện, ngoại trừ con ra, không ai có thể giúp cậu ấy.”

Lục Thu Trà tháo cái kim tiêm lại muốn nhảy xuống giường đi cứu người, bị Lục Thành Lâm ngăn cản lại, ấn lên trên giường: “Con nằm xuống đó cho ba, chuyện có lớn đi nữa thì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con, Diêu Lan Hạ là mợ chủ nhà họ Lưu, tố cáo con bé là người nhà họ Mai, con có thể giúp đỡ cái gì đây, thêm phiền phức thôi.”

“Thêm phiền thì con cũng phải đi, bên cạnh Lan Hạ không có người nhà, hai cái tên vô dụng nhà họ Diêu ước gì cậu ấy chết đi, cậu ấy chỉ còn có một người bạn là con thôi, nếu như con không đi, vậy thì cậu ấy tiêu rồi!”

Mẹ Lục nắm tay của con gái, khuyên ngăn cô: “Thu Trà, một gia đình nhỏ nhoi như chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện như thế này được đâu, con không biết nhà họ Lưu và nhà họ Mai có thân phận như thế nào à? Một câu nói có thể quyết định sự sống chết của nhà họ Lục.”

Lục Thu Trà nhất định không chịu nghe theo: “Ba mẹ, Lan Hạ là người bạn tốt nhất của con, con không thể ngồi yên mặc kệ được.”

Cùng lúc đó, ở MBK quốc tế.

Quý Đông Minh giấu diếm Lưu Nguyên Hào huy động bộ phận pr của tập đoàn cố gắng ngăn cản tin tức bị lan truyền, trực tiếp thương lượng với các tòa soạn lớn, ra lệnh phải phong tỏa tin tức trong thời gian ngắn nhất.

Nhà họ Lưu là một miếng bánh màu mỡ, chia ra một ít liền đủ để đám truyền thông và công ty mạng ăn uống no nê, nhưng mà không có ai dám chân chính đọ sức với MBK, tin tức vừa mới truyền đi được mấy tiếng thì liền bị gỡ xuống.

Sau khi xác định ở thanh tìm kiếm không thấy bất cứ từ khóa mấu chốt liên quan đến Diêu Lan Hạ và Mai Khánh Vân, Quý Đông Minh mới lo lắng bất an đi đến bệnh viện.

Quả nhiên, công tác bảo mật của phòng chăm sóc đặc biệt được thực hiện rất tốt, Lưu Nguyên Hào vẫn còn chưa biết tình hình.

“Lan Hạ đâu rồi, cô ấy đâu rồi?”

Nằm trong dự liệu, anh lên tiếng hỏi Diêu Lan Hạ.

“Mợ chủ dầm mưa cho nên đang phát sốt, vẫn còn đang nghỉ ngơi, để sau khi cô ấy khỏe rồi thì sẽ đến đây gặp anh. Ông chủ cứ yên tâm đi, mợ chủ không có gì đáng ngại đâu.”

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lưu Nguyên Hào nheo lại, một hơi thở lạnh lẽo ập vào người khác, giống như là một tia hồng ngoại tầm xa có thể xuyên qua trái tim của con người: “Đông Minh, cậu có biết lừa gạt tôi thì sẽ có hậu quả gì không?”

Quý Đông Minh cúi đầu: "Tôi không dám nói dối ông chủ, đúng là mợ chủ không khỏe, sợ anh thấy thì sẽ đau lòng."

Lúc này, Lưu Nguyên Huyên cũng đến đây, sợ là mình không thể trả lời với một hồi truy vấn của anh cả, Lưu Nguyên Huyên vừa mới bước vào cửa thì liền cười đùa: “Anh cả, anh thật là bất công quá đi thôi, suốt ngày trong đầu chỉ nhớ có một mình chị dâu mà thôi, bọn người chúng em chịu khổ liên lụy vẫn không lọt vào trong tầm mắt của anh cả được.”

Lưu Nguyên Hào nhẹ thở một hơi, sắc mặt vẫn không tốt, cũng may là hô hấp và nhịp tim đều đã bình thường, sức khỏe cũng đang khôi phục, cho nên mới có thể có tâm tư cãi nhau với Lưu Nguyên Huyên: “Nguyên Huyên, mấy ngày nay em không đến trường học, đây là dáng vẻ của học sinh đó hả?”

Lưu Nguyên Huyên đã bị bắt cái đuôi nhỏ, cười hắc hắc pha trò: “Đi học thì hôm nào đó có thể học bù, nhưng mà sức khỏe của anh cả quan trọng như núi thái sơn, nhất định phải chăm cho cẩn thận. Nếu như không chăm sóc tốt, sau này chị dâu có trách tội thì chắc chắn sẽ trách em.”

“Đưa điện thoại di động cho anh.”

Lưu Nguyên Hào nói muốn điện thoại, bầu không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng.

Lưu Nguyên Huyên và Quý Đông Minh nhìn thoáng qua nhau, người kia gật gật đầu, Lưu Nguyên Huyên mới dám đưa điện thoại cho anh, gãi gãi mũi, không đứng đắn mà trêu chọc: “Anh cả cũng là một người mê điện thoại, chậc chậc."

Giao diện điện thoại rất sạch sẽ, không có một tin nhắn nào đến từ Diêu Lan Hạ.

Đối với cậu Hào mà nói, không có tin nhắn của Diêu Lan Hạ, có nhắn tin hay gọi gọi điện thoại tới thì cũng trống không, nhưng mà gọi điện thoại kia bên kia lại có tin báo không trả lời, rốt cuộc là đang làm cái gì?

Ngày hôm sau, trong trại tạm giam.

“Diêu Lan Hạ, có người đến thăm cô.”

Diêu Lan Hạ bị nhốt một đêm, nằm co người trong căn phòng nhỏ hẹp, mở to mắt, đưa tay cản ánh sáng phản chiếu làm cô không quen mắt, đôi môi khẽ run rẩy: “Ba?”

Lưu Đình ghét bỏ ừ một tiếng, ông ta không muốn phải nhìn người phụ nữ này dù chỉ là một chút.

Mấy phút sau.

“Ba, con không hiểu ý của ba.”

“Tôi nghĩ là tôi không cần phải nói rõ hơn nữa, chắc là cô cũng không xa lạ gì với báo cáo kiểm tra này?”

Diêu Lan Hạ giật mình: “Sao ba lại..."

“Chuyện này không quan trọng, Diêu Lan Hạ, nhà họ Lưu sẽ không cho phép xuất hiện tin đồn mắc bệnh AIDS, cho dù là cô đang ở ngục giam, loại tin tức này cũng sẽ làm xôn xao dư luận, cho nên..."

Nói đến đây, Lưu Đình lấy một phần tài liệu, giấy trắng mực đen, những con chữ rất rõ ràng.

Diêu Lan Hạ xem hết tài liệu mà lạnh cả người, cứng miệng nói: “Ba muốn đuổi con đi?”

Những người có thân phận như Lưu Đình, quan thương cấu kết với nhau chỉ là chuyện bình thường, muốn dùng chút thủ đoạn để một người biến mất vĩnh viễn cũng không phải là khó, nhưng mà Diêu Lan Hạ không nghĩ tới ông ta lại dùng thủ đoạn này với con dâu của mình.

Ông ta muốn đuổi Diêu Lan Hạ ra nước ngoài, đồng thời vĩnh viễn không thể trở về nước H.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT