Lọc Truyện

Trò Đùa Tình Yêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhà họ Lưu thuộc giới thượng lưu, người có xuất thân giống như cô có tư cách gì mà trèo lên, huống hồ chi bây giờ cô còn bị nhiễm AIDS.

Chỉ là sao Diêu Lan Hạ có thể nghĩ đến phương thức rời đi của mình lại là vĩnh viễn trục xuất.

Trục xuất...

Ngồi thất thần trong phòng thẩm vấn, Diêu Lan Hạ cảm thấy bầu trời tối đen.

Cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, Diêu Lan Hạ yếu ớt giống như là một con thú nhỏ gầy gò bị đánh gãy cột sống, cô nói: “Trước khi tôi rời đi, tôi có thể gặp Lưu Nguyên Hào một lần cuối cùng được không?”

Đây là lời khẩn cầu cuối cùng của cô, cô không dám hy vọng những thứ xa vời, chỉ cầu xin Lưu Đình cho phép cô gặp Lưu Nguyên Hào một lần.

Nào có đoán được, Lưu Đình lại thẳng thừng từ chối, hoàn toàn không cho cô có chỗ để ảo tưởng: “Không cần thiết đâu, Diêu Lan Hạ, cuộc đời của con trai tôi không thể bị hủy hoại ở trong tay của người như cô.”

Một khi Lưu Đình đã ra lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể sửa đổi, mà thời gian bị trục xuất trên tài liệu lại là ngày mốt, cô sẽ bị ép phải rời khỏi nơi này. Từ nay vì sau, cuối cùng... cuối cùng cũng không thể trở về.

“Cầu xin ông cho tôi gặp anh ấy một lần cuối cùng, tôi sắp rời khỏi rồi, ông Lưu còn có gì không yên lòng nữa? Tôi sẽ không còn là mối uy hiếp với Lưu Nguyên Hào, ông còn gì để lo lắng?”

Diêu Lan Hạ nhịn không được mà rơm rớm nước mắt, bởi vì khóc nấc lên mà bả vai đang run rẩy dữ dội, thân thể gầy yếu gần như không chịu nổi áp lực to lớn, giống như là sắp sụp đổ đến nơi.

Lưu Đình hừ nhẹ một tiếng, ngay cả trong hô hấp của ông ta cũng đều là sự chán ghét và khinh thường đối với Diêu Lan Hạ: “Dẹp bỏ suy nghĩ này đi, cô mãi mãi không thể gặp lại con của tôi.”

Ở trong mắt Lưu Đình, những người nằm ở tầng chót của xã hội, mãi mãi cũng chỉ có thể giống như những con côn trùng bò tới cái cống thoát nước dơ bẩn, mơ tưởng đặt chân vào thế giới thượng lưu.

Đối với ông ta mà nói, người giống như là Diêu Lan Hạ, chính là một con côn trùng thuộc tầng lớp cuối cùng, ông ta chỉ muốn dẫm đạp cô hoàn toàn, cắt đứt tưởng niệm của cô.

Diêu Lan Hạ đau đến nỗi không muốn sống, kêu cô đi thì được, kêu cô vĩnh viễn không trở lại cũng có thể, cô biết là mình không có cơ hội đó.

Nhưng mà vừa mới nghĩ tới cuối cùng không thể nhìn thấy Lưu Nguyên Hào, cô còn khó chịu hơn so với cái chết.

Ruột gan đứt từng khúc, vô cùng khó chịu.

Vịn cái bàn đứng dậy, Diêu Lan Hạ nhắm mắt: “Rốt cuộc thì cuối cùng phải làm như thế nào ông mới cho tôi gặp anh ấy một lần cuối cùng, tôi chỉ cầu xin được gặp anh ấy một lần cuối.”

Lưu Đình chán ghét, coi cô giống như là một con rệp, hàng lông mày sắc bén nhíu lại với nhau, đôi mắt được mài giũa lâu năm trong thương trường đang nhìn chằm chằm vào Diêu Lan Hạ: “Chỉ là một con rệp cỏn con còn muốn làm cái gì, cô có thể làm cái gì?”

Diêu Lan Hạ cắn chặt răng, mắt nhắm lại, đầu gối gập lại, đột nhiên lại quỳ trước mặt Lưu Đình.

Thân thể yếu ớt chạm đất thành thương, âm thanh nặng nề của đầu gối chạm vào sàn nhà vang lên, cô hơi cong lưng, cả người như bị đóng băng.

Gục đầu xuống, nước mắt rơi lách tách trên mặt đất, cô đánh vỡ sự tự tôn của mình mà cầu xin: “Ngày mốt tôi phải rời khỏi nước H rồi, đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của tôi, ông Lưu, tôi là người sắp chết rồi, cầu xin ông..."

“Đủ rồi!” Hai chữ quyết liệt trầm thấp, Lưu Đình tuyệt tình cay nghiệt bộc lộ ra bản chất giết người không thấy máu.

“Sự đê tiện trong bản chất có làm như thế nào cũng không thay đổi được.”

Hóa ra là ngay cả tôn nghiêm cũng không cần, vậy mà đổi lại là như thế...

Diêu Lan Hạ nhận rõ thế cục, cho dù bây giờ cô có mổ bụng tự tử thì cũng không có cách nào nhận được chút lòng thương hại của Lưu Đình. Thôi đi, cô sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn thêm lần thứ hai nữa đâu.

Chống chân đứng dậy, Diêu Lan Hạ cá chết lưới rách mà cười lạnh: “Chỉ cần tôi không chết, một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ biết chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Ông Lưu, bây giờ là thời đại internet, tôi có ở nước H hay không đều có thể sử dụng mạng để tung tin ông đã uy hiếp con dâu của mình như thế nào, tôi thì không có gì cả, mà ông có cược nổi không?”

Diêu Lan Hạ vững vàng đứng thẳng lưng, nếu như cuối cùng cũng chỉ có chết, vậy thì cô lựa chọn đứng chết.

Lúc nãy cô khuất nhục, chỉ trách cô quá ngu ngốc vì đã nhìn lầm Lưu Đình rồi.

Lưu Đình lạnh lùng cười, ông ta thấy Diêu Lan Hạ có hơi giống con người.

“Ngày mai tôi sẽ cho người đến đây, nhớ kỹ là cô chỉ có một cơ hội, nếu như cô nói sai một chữ nào đó trước mặt thằng bé, vậy thì thứ chờ đợi cô không phải đơn giản như là trục xuất đâu.”

Diêu Lan Hạ gật đầu, cô không ngờ là Lưu Đình sẽ đồng ý: “Ông yên tâm đi, tôi có chừng mực.”

Chờ đến khi người đi khỏi, Diêu Lan Hạ bất lực trượt xuôi theo cạnh bàn.

Người thứ hai vào phòng quan sát là Lưu Nguyên Huyên, Lưu Nguyên Huyên báo cáo chi tiết tình hình khôi phục của anh cả, cuối cùng còn cố ý nói một câu: “Chị dâu, chờ sau khi chị vô tội được thả ra ngoài, chị nhất định phải trút giận giúp cho tôi, hai ngày nay tôi thật sự quá oan uổng.”

Diêu Lan Hạ đồng ý: “Được, tôi nhất định sẽ trút giận cho cậu mà.”

Nhưng mà Lưu Nguyên Huyên không nhìn thấy sự chua xót đau khổ trong lòng cô.

Buổi chiều, Đào Khánh Trần đến.

“Có một tin tức tốt nói cho em biết.” Đào Khánh Trần cố ý thừa nước đục thả câu, gần đây tin tức tốt thật sự quá ít, anh ta phải tách một thành hai ra mà sử dụng.

“Tin tức gì vậy.” Trái tim của Diêu Lan Hạ như muốn khô cạn, cũng không phải là mong chờ, chỉ là lắng tai nghe.

“Đã có kết quả xét nghiệm máu của Lưu Nguyên Hào rồi, trong cơ thể của anh ta không có virus, rất khỏe mạnh, em có thể yên tâm.”

Đúng là một tin tức rất tốt.

Diêu Lan Hạ lại không vui nổi.

Im lặng một lúc, cô tránh nặng tìm nhẹ nhắc đến chuyện mình phải ra nước ngoài: “Lần này một mình tôi rời khỏi, anh không cần phải đi cùng với tôi đâu, tôi không biết tôi sẽ đi đâu nữa.”

Nghe tin tức này, phản ứng đầu tiên của Đào Khánh Trần là phẫn nộ.

Đám người nhà họ Lưu khoác trên người bộ quần áo lộng lẫy nhưng lòng lang dạ sói.

“Tôi đã từng nói là sẽ ở bên cạnh em, cho dù đi đâu đi nữa tôi cũng sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, tôi cam tâm tình nguyện, em không cần phải thấy tự trách.”

“Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện một chuyến, ngày mốt rời đi.”

Rất bình tĩnh, nhận phải đã kích từ Lưu Đình, trái tim của Diêu Lan Hạ đã bình tĩnh như nước.

Thậm chí còn lộ ra một hàm răng trắng nõn chỉnh tề với Đào Khánh Trần.

“Gặp Lưu Nguyên Hào à?”

Diêu Lan Hạ thẳng thắn gật đầu: “Bữa tối cuối cùng nên ăn cái gì mới tốt đây, thật ra thì tôi muốn tự tay làm một bữa cơm cho anh ấy, đáng tiếc, anh ấy không có phúc hưởng rồi.”

Cô càng nở một nụ cười tự nhiên như bách độc bất xâm, người đàn ông đối diện lại càng cảm thấy đau lòng khó chịu không thể kiềm chế.

“Vậy thì cứ mang theo món mà anh ta thích ăn, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng đó chính là... hai người ở bên nhau.”

“Không ngờ tới quanh đi quẩn lại một vòng, cuối cùng, người ở lại bên cạnh tôi chỉ có anh.”

“Là vinh hạnh của tôi.” Anh ta nở một nụ cười hào hoa phong nhã, lơ đảng liền làm dao động một hồ nước dịu dàng trong lòng cô.

Không hiểu sao nụ cười nhẹ nhàng ấy lại để cô cảm nhận được một tia run rẩy.

Đêm hôm đó, Diêu Lan Hạ thức trắng đêm không ngủ, vì ngày cuối cùng, trong đầu cô dường như là đã cùng anh trải qua tất cả quãng đời.

Quả nhiên là Lưu Đình rất tuân thủ lời hứa, buổi chiều ngày hôm sau đã cho người đến đón cô, đồng thời còn cho Diêu Lan Hạ có thời gian tắm rửa thay quần áo.

Thoa kem che khuyết điểm lên vết sẹo ở trên mặt cũng không đỡ là mấy, một vết xước dài khoảng năm cm nằm ngang trên mặt, đã tạo thành một lớp vảy mỏng, trông nó còn xấu xí hơn là lúc bị thương.

Tối ngày hôm qua đã thương lượng với Đào Khánh Trần là sẽ ăn gì trong buổi tối cuối cùng, nhưng lại không có đất dụng võ, bởi vì đến trước cửa phòng bệnh vip, Diêu Lan Hạ mới không thể không đối mặt với sự thật.

Cô chỉ có ba mươi phút.

“Cô Diêu, chủ tịch đã dặn dò, nói trong ba mươi phút cô nhất định phải ra ngoài.”

Diêu Lan Hạ che giấu sự chua xót, cô cười cười: “Được.”

Đây chính là người mà cô đã cứu vào năm năm trước, là chồng của cô, ngày hôm nay, cô lại hoàn toàn tạm biệt anh.

Hít một hơi thật sâu, đi vào trong phòng bệnh. Lưu Nguyên Hào đang dựa đầu ở trên tường xem tài liệu, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt và người anh, phần tóc mái mềm mại bồng bềnh phủ trước trán tạo nên một cái bóng mảnh, càng làm nổi bật các đường nét hòa hợp tinh xảo khắc sâu lòng người của người đàn ông.

Ngón tay thon dài của người đàn ông lật từng tờ tài liệu, lúc thì cau mày, lúc thì gật đầu, nhìn rất là nghiêm túc.

Nhìn một hồi, cậu Hào đưa tay lấy tách trà ở trên bàn, vừa mới vươn tay ra, Diêu Lan Hạ liền nhét ly trà vào trong tay của anh.

Lưu Nguyên Hào giật mình một hồi, ngước mắt lên liền nhìn thấy Diêu Lan Hạ.

Cảm giác vui sướng như giấy rách tràn ra ngoài, anh vội vàng ném tài liệu xuống, trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy niềm vui và ngọt ngào: “Em đã khỏe chưa?”

Diêu Lan Hạ gật đầu, phản ứng bình tĩnh: "Khỏe hơn nhiều rồi, anh sao rồi? Vết thương có còn đau không?"

Vốn dĩ Lưu Nguyên Hào đang rất đau, nhưng mà khi nhìn thấy cô, dường như là vết thương đã lành lại, hai tay kéo vai cô đặt vào trong lòng bàn tay mình, thoáng nhìn thấy vết sẹo trên mặt Diêu Lan Hạ, lông mày liền cau chặt lại, trên trán nhăn lại: “Mặt em sao vậy?”

Còn chưa nói xong thì ngón tay ấm áp đã xoa lên trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, một vết thương dài như thế: “Có đau không?”

Diêu Lan Hạ lắc đầu, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa là rơi nước mắt: “Ăn trái cây gì không, để em lột quýt cho anh nha?”

Lưu Nguyên Hào lắc đầu: “Cái gì cũng không cần, em ngồi xuống đây đi, anh phải nhìn em cho thật kỹ.”

Sắc mặt của Diêu Lan Hạ không thay đổi, giọng điệu hơi lạnh: “Bệnh xong rồi làm nũng phải không.”

Cậu Hào cũng không phủ nhận, chỉ là quan sát cô, ngón tay vuốt ve bàn tay nhỏ của cô: “Anh cần phải tĩnh dưỡng một tháng, khoảng thời gian này em ở lại đây với anh đi có được không?”

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, giống như là lưu luyến.

“Không được đâu, em đã nhận thông báo phải đến châu Phi, anh đã đồng ý cho em đi rồi mà, không được đổi ý.”

Cậu Hào hối hận ngửa mặt lên trời: “Thật đáng chết, sớm biết sẽ như vậy thì anh đã không đồng ý với em.”

Diêu Lan Hạ chậm rãi gọt táo, vừa gọt vỏ vừa suy nghĩ ở trong lòng, đừng để nó đứt, đừng đứt: “Anh tĩnh dưỡng ở bệnh viện, có nhiều người chăm sóc cho anh như thế, không thiếu một mình em. Hơn nữa, em ở đây sẽ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.”

Trải qua sự giày vò, cảm giác thoải mái trong đêm hôm đó như đã biến mất, Lưu Nguyên Hào bỗng nhiên nhớ tới vết thương trên người cô, ngón tay nhẹ nhàng tháo một cúc áo: “Anh xin lỗi, đau lắm đúng không?”

“Đau chứ, thật may mắn khi không bị anh cắn chết.”

Lưu Nguyên Hào nhíu mày: “Chờ anh khỏe rồi, em cũng cắn anh một cái, để lại ấn ký của em trên người anh.”

Bàn tay của Diêu Lan Hạ run lên, nhìn vỏ táo dính lại với nhau lại bị đứt mất, trong lòng cảm thấy nặng nề, như thể là linh cảm được điều gì đó.

“Em không phải là chó, không có thích cắn người.”

Anh thưởng thức quả táo do tự tay cô gọt vỏ, thỏa mãn nhai nuốt: “Vậy thì đánh anh một trận cho hả giận.”

Diêu Lan Hạ châm chọc nói: “Thật ngại quá, em cũng không có sở thích kỳ lạ này đâu.”

Cậu Hào cau mày: “Sao lại không gọi điện thoại cho em được vậy?”

“Lúc xảy ra chuyện bị lửa thiêu cháy rồi, vẫn còn chưa đi làm sim lại.”

“Để anh kêu Đông Minh làm lại cho em, sau này phải mở máy 24/24, không cho phép đột nhiên biến mất.” Bá đạo lại có chút bị hiếp.

“Không cần đâu, để tự em làm là được rồi, em có tay có chân, không thích được hầu hạ.”

Trong miệng của Lưu Nguyên Hào ngậm miếng táo, lông mi hơi cong lên, nở nụ cười lộ hàm răng trắng: “Được rồi, bác sĩ Diêu muốn làm gì cũng được.”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ba mươi phút rất nhanh, rất rất nhanh.

Diêu Lan Hạ hít một hơi thật sâu, sau khi chuẩn bị xong rồi mới chậm rãi nói: “Sau này đừng liều mạng như vậy, giống như là không có não ấy.”

Lưu Nguyên Hào nhíu mày: “Không có não hả? Bởi vì tai nạn, anh là..."

“Em không thích nghe quá trình, em chỉ thích nhìn kết quả.”

Thời gian chầm chậm trôi qua, chầm chậm trôi qua liền đến giờ.

Cậu Hào chơi xấu mà nói: “Cái này có được tính là lời dặn dò của mợ chủ Lưu với chồng không vậy?”

Diêu Lan Hạ cắt quả táo thành từng miếng nhỏ: “Cũng được đó.”

“Nếu như dặn dò mà không cho anh chút chỗ tốt, vậy mà lại kêu anh nghe theo lời dặn dò của em, mợ chủ Lưu không biết làm ăn thì là để đầu tư và thu hồi vốn hả?”

Diêu Lan Hạ không thể làm gì: “Sao nào, cậu Hào còn thiếu cái gì nữa?”

Lưu Nguyên Hào mặt mày bình tĩnh, ý cười lại xấu xa: “Nụ hôn của em.”

Người đàn ông nhắm mắt lại, nở nụ cười, một hồi lâu vẫn không tiêu tan.

Có thể không?

Một nụ hôn chia tay.

Vậy thì cứ hôn thôi.

Diêu Lan Hạ rướn người lên nhẹ nhàng dán lên môi anh, như chuồn chuồn lướt nước.

Chỉ là người nào đó đã ăn tủy biết vị, rõ ràng không vừa lòng, bàn tay nắm chặt lấy gáy cô để làm sâu nụ hôn chủ động của cô.

Hơi thở hòa quyện vào nhau, giống như là sự dây dưa của định mệnh, chặt chẽ không thể tách rời.

Rốt cuộc, lúc hô hấp đang hỗn loạn, anh buông cô ra, thâm tình nhìn vào đôi mắt của cô: “Đến châu Phi thì phải liên lạc với anh, đừng có chơi trò mất tích, càng không thể một đi không trở lại, anh ở đây đợi em.”

“Em..."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT