Lọc Truyện

Truyện Chỉ Là Kết Hôn Giả - Trịnh Tuyết San

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tối hôm sau khi cả nhà Giang Minh ngồi ở phòng khách thì thấy Lâm An và Linh Đan tới, bà Kim Liên nhìn thấy Lâm An thì ngạc nhiên, nhưng cũng để xem cô cháu gái Linh Đan kia tới nhận lỗi như nào rồi nói chuyện sau.

Cả Lâm An và Linh Đan đi vào trong nhà chào mọi người, Linh Đan ra chiều hối hận, biết tội đứng đó lí nhí nói lời xin lỗi cả nhà và Tuyết San. Sau khi cô ta trình bày sự việc nông nổi của mình thì bà Kim Liên nói trước:

- Hai bác thực sự không hài lòng về cách xử xự của cháu, nhưng hôm nay cháu đã biết ý sang đây xin lỗi hai bác và anh chị thế này thì bác cũng châm trước bỏ qua, còn việc chị Tuyết San có giận cháu thì cháu cũng phải chấp nhận.
- Vâng ạ! Cháu biết cháu làm sai rồi, là cháu hồ đồ,cháu lỡ dại, chị ấy có giận thì cháu cũng xin chịu ạ! Nhưng cháu vẫn xin được nói lời xin lỗi chân thành tới chị ấy!

Mấy người lớn không nói gì nữa thì Tuyết San lúc này mới lên tiếng:

- Em làm sai mà nhận ra lỗi là được rồi! Hy vọng sẽ không có lần sau nữa!
- Chị! Em thực sự hối hận rồi ạ!
- Được rồi! Mọi chuyện cũng đã xảy ra, chị cũng không trách cứ đâu!
- Em cảm ơn chị ạ!

Giang Minh thì không dễ dàng bỏ qua ngay nên anh nghiêm mặt nói:

- Em làm gì cũng nên động não chút đi! Lớn bằng cần này đừng để người ta dắt mũi chỉ đạo, rồi có ngày lại tự hủy hoại bản thân, tương lai của mình đấy!
- Vâng, em nhớ rồi ạ!

Lâm An bấy giờ mới xen vào:

- Anh Minh! Đan cũng biết lỗi rồi, Tuyết San cũng đã không trách nữa, em mong anh cũng đừng mắng em ấy mà tội nghiệp! Từ chiều tới giờ nó khóc suốt và hối hận lắm!
- Nó có lớn mà không có khôn nên anh cần phải nhắc nhở, em là người chị thân thiết của nó thì anh cũng mong em chỉ bảo nó thêm!
- Vâng ạ!

Bà Kim Liên không muốn không khí căng thẳng nên nói mấy câu hòa hoãn, rồi quay sang hỏi thăm Lâm An:

- Cháu về hồi nào vậy?
- Dạ, cháu cũng mới về ạ! Cháu cũng định tới thăm hai bác và anh chị nhưng cháu ngại, cháu chỉ dám hỏi thăm hai bác qua chị Cát Phượng thôi ạ! Bây giờ anh Giang Minh có gia đình rồi nên cháu không muốn người khác dị nghị!
- Có gì đâu mà dị nghị! Hai đứa trước đây yêu nhau, nhưng duyên số không đến được thì làm bạn chứ có gì đâu!
- Dạ, cháu rất vui vì khi bác nói vậy ạ!
- Không cần để ý tới ai nghĩ gì, cháu cứ qua nhà chơi bình thường, cơ bản là ở bản thân cháu thôi!
- Dạ, vậy cháu cảm ơn hai bác nhiều ạ!

Cô ta nói chuyện với bà Kim Liên như vậy rồi còn cố ý quay sang phía Tuyết San hỏi ý tứ:

- Tuyết San! Trước đây chị và anh Giang Minh đã từng yêu nhau nhưng đó đều là quá khứ rồi, em bây giờ mới là hiện tại của anh ấy, chị mong em đừng để ý nhé?
- Vâng, em không nghĩ gì đâu ạ! Mà mẹ em cũng vừa nói rồi đấy ạ! Không có duyên làm người yêu thì làm bạn bè, cơ bản là ở bản thân chị thôi, với bây giờ chúng em đã là vợ chồng chính thức rồi, pháp luật công nhận, họ hàng chứng kiến, bạn bè chúc phúc, và hơn hết là em tin tưởng chồng em rất chung thủy nên sẽ không có chuyện gì đâu ạ! Chị cứ vô tư nhé?
- Ừ! Cảm ơn em! Em nghĩ được như vậy thì chị vui lắm!

Bà Kim Liên ngồi bên chồng nghe con dâu trẻ nói bóng gió ý tứ mà còn mượn cả lời của bà để dăn đe bạn gái cũ của chồng thì cười tủm tỉm, cũng gớm ra phết đấy! Bà rỉ tai chồng rồi hai ông bà đi về phòng nghỉ ngơi, hai vợ chồng Giang Vũ và Cát Phượng thấy vậy cũng xin phép lên phòng của mình sau đó.

Lúc này Linh Đan thấy bốn người lớn đã đi hết thì cô ta cũng không còn thái độ e dè như lúc nãy nữa, tuy nhiên có Giang Minh ở đây nên cô ta cũng không quá lộ liễu. Còn Lâm An thì vẫn giả lả làm quen với Tuyết San để hiểu thêm về cô…

Giang Minh cũng không thích bóc mẽ họ, vẫn để họ diễn tự nhiên, anh vẫn ngồi bên cạnh vợ nghe những câu chuyện họ tự biên ra. Nhưng vừa lúc này anh có điện thoại tới nên đi ra ngoài nghe, Linh Đan thấy bóng lưng Giang Minh đi khuất thì lộ mặt với Tuyết San luôn:

- Tao vì không muốn mất đi mối quan hệ với nhà anh ấy nên mới đến đây, chứ mày đừng có nghĩ tao thật lòng muốn xin lỗi mày! Hôm nay mày nhận từng đó chỉ là cảnh cáo thôi, mày còn không nhanh chóng cuốn xéo khỏi ngôi nhà này thì mày còn nhận lấy nhiều lần như này nữa, mà không…còn có thể là những thứ tồi tệ hơn thế này nhiều đấy con khốn ạ! Đồ tiểu thư rởm như mày không xứng đáng đứng bên cạnh anh ấy hiểu không, khôn hồn cút khỏi đây đi!

Lâm An giả vờ như thông cảm, bênh vực Tuyết San nên mắng Linh Đan:

- Đan! Em ăn nói kiểu gì đó?
- Chị để em! Con này nó cứ tưởng mình là bà Giang thật, em phải cho nó tỉnh ngộ mới được!
- Dù gì bây giờ San cũng là vợ anh Minh mà! Em làm vậy coi sao được?
- Chị cứ để em! Con chó này không nói rõ thì nó cứ nghĩ mình là vợ thật đấy! Cái loại vợ hờ, vợ trên danh nghĩa vớ vẩn…
- Đan…
- …

Tuyết San mặc kệ hai người vừa đấm vừa xoa còn cô chỉ khẽ cười nhếch mép, cô để cho hai người họ diễn đủ thì mới lên tiếng:

- Tôi đâu có ảo tưởng mà thật sự tôi đã là bà Giang rồi! Trong gia phả nhà họ Giang tôi đã có tên, việc này mấy người muốn biết rõ hãy đến tìm riêng mẹ chồng tôi thì biết. Còn ở đây tôi chỉ giữ giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi thôi, có cần chứng thực thật giả ây giờ không, tôi lấy cho mà xem?

Tuyết San cố ý dừng lại vài nhịp rồi cười vẻ đắc chí, nói nhỏ tiếng hơn một chút:

- Và có cần tôi cho xem cảnh chúng tôi tình cảm bên nhau không?
- Mày…
- Giờ này không có ai mấy người cứ bộc bạch hết tâm tư đi, muốn đấu gì tôi cũng chiều hết nhưng tôi nhắc cho mấy người nhớ tôi không phải dạng hiền lành đâu. Tôi thuộc típ người “ Nước sông không phạm nước giếng” nhưng nay hạng sông ngòi lại cứ thích chen chân với giếng trong thì cũng đừng trách tôi không khách khí!
- Con đĩ chó, mày giỏi lắm!
- Tôi nhận lời khen, còn lời nhục mạ kia để dành cho mấy người vô học đi! Chứ người có học không bao giờ đi cắn càn, chửi bậy!
- Mày…

Linh Đan định giơ tay tát Tuyết San thì cô đã giữ ngay lại và trừng mắt lên nói:

- Cô có tin tôi bẻ gãy cái tay này của cô không?
- Tao thách mày đấy!
- Á…

Tuyết San không thèm nói mà hành động luôn, cô vặn ngược tay của Đan một cái khiến cô ta nhăn nhó kêu lên. Nhưng cô ta cũng không vừa định giơ cái tay còn lại tát Tuyết San thì cô hất mạnh một cái khiến cô ta ngã rúi xuống ghế, Lâm An thấy vậy vội đỡ cô ta dậy thì vừa lúc Giang Minh đi vào, Lâm An nhanh chóng dở bài diễn xuất ra:

- Tuyết San! Là Đan biết lỗi rồi mà em còn không tha cho con bé, lúc nãy có mặt mọi người em cũng nói thôi không trách cứ, vậy cớ sao bây giờ lại trở mặt?
- Hai người về đi, đừng diễn tuồng ở đây nữa!
- Em nói thế là ý gì?
- Nhà tôi có gắn camera, muốn hiểu tôi nói ý gì thì về đi, tôi gửi đoạn kịch vừa rồi cho hai người xem lại!
- Em…

Cô ta không chịu thua nên lại cố diễn vẻ người bạn gái cũ hiểu chuyện với Giang Minh:

- Anh! Anh xem San nói như vậy làm sao được ạ! Thực sự em chỉ là vì anh, vì hai bác nên mới đưa Đan đến chứ em không có ý gì hết!
- Tôi và em giờ chỉ còn là quan hệ bạn bè bình thường, đừng gọi tôi thân thiết như thế sẽ khiến vợ tôi hiểu lầm!
- Anh…

Giang Minh chỉ nói với Lâm An như vậy rồi đứng sát gần vợ, cầm tay cô thể hiện rõ tình cảm của mình rồi mới quay sang nói với Đan, nhưng cũng là cho người đi cùng cô ta hiểu:

- Nếu em không phải đến để xin lỗi anh chị thật thì em nên về đi!
- Anh…là chị ta vừa đánh em đó!
- Vợ anh đã nói rõ thế rồi mà em vẫn muốn đổ thừa cho cô ấy à?
- Anh…

Lâm An thức thời hơn Đan nên cô ta nhanh chóng kéo tay Đan đứng dậy rồi nói:

- Em xin lỗi hai người! Là Đan hơi mất bình tĩnh, bọn em xin phép về đây ạ!

Giang Minh không định bỏ qua dễ dàng như thế nên trước khi họ ra khỏi cửa thì anh thong dong nhả ra một câu:

- Nếu đã không có ý định thật lòng thì hành động sẽ rất giả tạo! Tốt nhất là từ này em đừng đến đây nữa!

Danh sách truyện HOT