Lọc Truyện

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lần thứ N trong tuần cha Hương say xỉn. Ông ấy trở về khi Hương vừa bưng bát cơm tối lên miệng. Hương vẫn giữ bình tĩnh dọn cơm canh cho cha. Ông vừa ăn vừa càm ràm:

- Cuộc đời tao chỉ đi làm kiếm tiền để nuôi một lũ ăn hại. Chúng mày thấy tao có tiền thì nể trọng. Không có tiền thì coi khinh. Chúng mày là bọn ruồi muỗi hút máu người. 

Cha đập tay xuống bàn khiến Hương giật nảy mình. Ông chỉ tay vào mặt Hương và quát: 

- Nhất là mày, cái loại ăn cháo đá bát. Mày tài giỏi lắm mà Hương? Mày có thể xúi mẹ mày bỏ tao cơ mà Hương? Sao mày không cút theo cái con mẹ khốn nạn của mày đi? Mày nói đi, mày còn hút máu tao đến bao giờ?….

Cha Hương tiếp tục đập bàn. Hương run rẩy buông đũa. Cô muốn kiếm cớ rời khỏi nhưng cha cô không cho phép:

- Mày ngồi đó! Tao đang nói chuyện với mày, ai cho mày đi. Con chó mất dạy này…

Cha tiện tay hất bát canh vào người Hương, may mà nó không còn nóng lắm. Hương giật lùi người đứng lên. Chiếc ghế bị ngã ra sau, cô lùi bước và vấp vào chân ghế, ngã đập vai vào thành ghế. Hương ôm vai, lồm cồm bò dậy và định bỏ chạy thì cha cô túm được búi tóc của cô. Ông vấn hai vòng tóc trong tay và kéo giật ngược cô lại:

- Mày định chạy nữa sao. Hôm nay tao phải cho mày chết. Cái loại con cái không ra gì như mày thì phải chết. 

Cha Hương tát tới tấp vào mặt Hương. Những cái tát quá mạnh khiến cô choáng váng mặt mày, không thể chống cự và không thể đứng vững được nữa. 

- Cha ơi! Con xin cha… cha tha cho con, con sai rồi…

Nghe ồn ào, bấy giờ Linh mới phóng như bay từ trên phòng xuống để cứu chị. Linh lao tới cố gắng gỡ tay cha ra khỏi tóc chị:

- Cha ơi đừng mà… cha đừng đánh nữa mà… 

- Mày cút ra! Tao phải giết con này. Nuôi ong tay áo, nuôi cáo dòm gà… tao phải giết mày…

Cha xô linh ra và túm lấy muôi canh trên bàn đập vào đầu vào gáy Hương. Hương bắt đầu cảm thấy choáng váng rồi ngã xuống nền ngất lịm. Linh lấy thân che chở cho chị nên cũng bị phang vào đầu. Thấy Hương ngất, cha cô buông tay. Tưởng ông ấy sẽ tha cho Hương, ai ngờ đâu ông ta đứng chửi rủa Hương, đạp vào vai vào bụng và chân Hương rồi lao đến nhà bếp tìm con dao.

- Hôm nay tao phải băm mày làm trăm mảnh…

Linh sợ hãi ôm lấy chị mà khóc:

- Chị ơi! Tỉnh dậy đi… chị ơi… chị làm ơn…

Hương hoàn hồn, cô bật dậy và vùng chạy khỏi nhà. Trời tối như đêm ba mươi, Hương chạy mãi trên con đường vô định. 

Thật ra, Hương không đau đến nỗi ngất đi. Chỉ là trong một giây suy nghĩ, cô mong rằng cha mình còn chút yêu thương cô. Cô vẫn mong ông ấy thương cô, mong rằng ông ấy chỉ ghét cô vì đã viết đơn ly hôn cho mẹ mà thôi. Nếu cô bị mệnh hệ gì, cô nghĩ ông ấy vẫn sẽ đau lòng… Nhưng cuối cùng, sự mạo hiểm thử lòng của Hương dành cho cha lại khiến cô đau lòng đến mức không thể tin nổi vào sự thật.
 
- Ông ấy thật sự ghét mình, ông ấy thật sự muốn mình chết. Trong lòng ông ấy không còn đứa con là mình nữa rồi…

Hương hụt chân ngã xuống vệ đường, từng nỗi đau một trong đời quay trở về khiến cô hoàn toàn gục ngã. Cô nhớ lại tất cả những lời mà người khác đã dùng để làm tổn thương cô. Mỗi kí ức còn sắc hơn cả dao cứa vào tim cô.

- Con phải hiểu cho mẹ, phải thông cảm cho mẹ. Bây giờ mẹ một thân một mình, công việc không có. Không phải là mẹ từ bỏ con, mà là mẹ chưa thể đón con đến ở với mẹ thôi. 

- Tôi rất hận chị, chính chị biến tôi thành đứa con không có mẹ. Chính chị khiến tôi phải xấu hổ với bạn bè. Nếu được lựa chọn. Tôi mong rằng không trở thành chị em với loại như chị.

- Sao chị dám yêu bạn trai của tôi. Lại còn dám nói với những người khác điều đó ư? Chị cảm thấy làm kẻ thứ ba đáng tự hào lắm sao?

- Sau này chúng ta nên chừng mực một chút. Như thế vừa tốt cho tôi vừa tốt cho bà nữa.

- Mày là thứ đáng chết, sao mày không chết đi hả Hương… hôm nay tao phải giết mày…

Không bạn bè, không người thương, ngay cả gia đình cũng từ chối cô. Từng người, từng người một trong đời Hương đều không ai cần đến cô. Hương ngồi bó gối trên vỉa hè, tiếng nấc xé tan sự tĩnh lặng của màn đêm. Nước mắt cô chưa bao giờ rơi nhiều như hôm nay. 

Từ trong bóng tối, một thứ ánh sáng mạnh mẽ chợt lóe lên. Đèn từ chiếc xe của Đức chiếu thẳng vào chỗ Hương ngồi. Khi cô còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì Đức đã ôm lấy bờ vai cô mà lay, xem xét hết mặt mũi chân tay của cô:

- Hương ơi! Em có sao không, em nói gì đi Hương… Đau lắm không em?...

Hương không giấu nổi sự tuyệt vọng, trong lúc cô đang bơ vơ giữa dòng thác lũ thì cánh tay của Đức đã hướng về phía cô. Cô ôm chặt Đức mà khóc không thành tiếng. Đức rất đau lòng, anh ôm siết và vỗ về cô trong vòng tay mình.

Trong khoảnh khắc ấy, chẳng ai còn tỉnh táo có thể phân biệt đúng sai, nên hay không nên nữa.

Trời đã quá khuya nên Đức không thể đưa Hương tới trạm xá. Anh đành chở cô ấy về nhà mình. Anh thuê một căn nhà nhỏ và sống một mình, căn nhà này cũng khá tiện để tới trường và tới trung tâm dạy khiêu vũ. 

Đức lúc đi không mang áo khoác theo. Khi về đến nhà mới vội lấy hai chiếc áo, một cho anh một cho Hương mặc tạm vào để qua cơn lạnh.

Sau khi được giữ ấm và uống nước nóng thì Hương đã bình tĩnh hơn một chút. Cô ngồi khép nép và ánh mắt thẫn thờ nhìn vào cốc nước ấm mà Đức mới rót. Đức ngồi ở ghế đối diện, nhìn Hương đầy lo âu:

- Em thấy trong người ổn chứ. Em có đau hay khó chịu chỗ nào không?

Hương nhìn Đức, đôi mắt đã quá mỏi mệt. Cô cũng chẳng thể nói điều gì đó với anh, vì chỉ cần hé môi thôi là cô lại muốn khóc rồi. Hương cắn chặt môi, cô cúi mặt và khẽ lắc đầu. Đức rời ghế, cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người choàng vào cho Hương:

- Thôi không sao là tốt rồi. Bây giờ em vào trong ngủ một giấc. Ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hương rất vâng lời, yên lặng nhận lấy chiếc áo và hơi ấm thoang thoảng dễ chịu của nó. Đức thật sự rất muốn ôm chặt cô một lần nữa để an ủi. Nhưng anh không thể, ở vị trí của anh thì không thể. Cuối cùng chỉ đành để chiếc áo thay lời muốn nói mà thôi.

Hương ngủ trong phòng của Đức, còn anh ngủ ngoài sofa. Mà thực ra chẳng ai ngủ được cả. Ai cũng thao thức với mối bận tâm của riêng mỗi người. 

Mười hai giờ đêm, chẳng hiểu lý do gì mà chỉ vì một cuộc gọi lúc mười hai giờ đêm mà Đức không chút nghĩ ngợi phóng xe ra khỏi nhà. Không kể trời cuối đông lạnh như cắt da. Anh còn chưa kịp khoác áo đã vội rời đi. Khi thấy cô ấy, điều anh khiến anh đau lòng nhất là không thể gánh thay những nỗi đau mà cô ấy trải qua. 

Một chàng trai sinh ra trong đủ đầy và ấm no như anh chưa bao giờ phải trải qua những nỗi buồn nào quá lớn. Cuộc sống của anh không phải là con đường trải đầy hoa hồng nhưng cũng chưa từng có ai đó làm anh tổn thương. 

Ấy vậy mà có một cô gái với thân hình nhỏ bé ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã mang một dáng vẻ đáng thương vô cùng. Đôi mắt của lần đầu tiên gặp gỡ ấy đã khiến anh không thể nào quên được. Có quá nhiều nỗi đau buồn trong đôi mắt ấy. Và rồi sau này, mỗi lần gặp gỡ nhau đều là những lúc cô ấy đang gặp chuyện không vui. Mỗi lần gặp, lại thấy nỗi buồn đau của cô ấy lớn hơn. 

 Hương nằm nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được. Cứ mỗi lần nhắm mắt thì hình ảnh cha đang cầm con dao chém vào cô lại hiện lên khiến cô sợ hãi. Hương trở dậy khỏi giường. Cô sợ sẽ đánh thức Đức nên nhón chân đi thật khẽ. 

Cánh cửa phòng ngủ hé mở để lọt một chút ánh sáng vàng từ chiếc đèn đọc sách bên cửa sổ phòng khách. Đức đứng dựa vai vào cửa sổ. Hơi nước từ ly trà nóng phả lên gương mặt ưu tú đẫm suy tư. Hương dừng lại, không dám bước ra ngoài vì sợ phải đối diện với Đức. 

Trên cơ thể cô, cảm giác hơi ấm từ vòng tay anh vẫn còn lan tỏa. Thật sự Hương rất muốn ghét bỏ Đức, rất muốn khiến cho anh và cô không còn mối quan hệ nào trên đời này, để không ảnh hưởng đến tương lai của anh. Nhưng lúc nào anh cũng là người xuất hiện khi cô cần ai đó ở bên nhất. Lúc nào cũng như một chiếc phao cứu sinh khi cô chơi vơi giữa dòng thác lũ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT