Lọc Truyện

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đức không ngủ được vì trái tim anh phải lựa chọn giữa việc làm một thầy giáo hay một người đàn ông. 

Ba ngày trước anh đã có cuộc nói chuyện với Bảo. Cậu ấy tìm anh sau buổi học tại câu lạc bộ. Họ ngồi bên nhau rất lâu trong phòng tập nhảy và rồi anh thấy Bảo khóc trong lúc cúi gằm mặt nhìn xuống sàn nhà:

- Em biết nói thế này thì thật là tồi tệ, nhưng em mong thầy hãy giúp em… Xin thầy hãy từ chối tình cảm của Hương.

Thấy tâm trạng Bảo trông thật tệ, lại còn nói mấy câu kì lạ thì Đức rất ngạc nhiên:

- Em nói gì vậy Bảo? Thầy không hiểu?

Bảo nhìn anh, chàng trai trẻ dường như sắp khóc. Đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, môi cười méo xệch trông bi thương như một tên hề:

- Có lẽ lúc này thì thầy chưa hiểu, nhưng em chỉ cần thầy hứa là sẽ từ chối tình cảm của cậu ấy. Thầy là một giáo viên, thầy còn có rất nhiều lựa chọn khác. Nhưng với em, bản thân em lúc này không thể nghĩ về ai khác ngoài Hương.

Thái độ của Bảo khiến Đức vô cùng bối rối. Anh sợ bản thân mình đã quá lộ liễu nên khiến cho Bảo nhìn ra tình cảm mà anh dành cho Hương. Cuộc sống Hương đang quá phức tạp, anh rất sợ bản thân mình lại khuấy động khiến cô ấy thêm gánh nặng.

- Tại sao em lại nói điều này với thầy?

Bảo lại cười, lần này không giấu nổi mềm yếu, cậu ấy đã khóc. Cậu cúi mặt che đi dòng  nước mắt vừa trượt xuống cằm:

- Vì em sợ thầy sẽ đồng ý.

Đức mãi mới sắp xếp xong mọi suy nghĩ đang chạy rối tung trong não. Anh đang tự giải quyết hàng trăm câu hỏi trong đầu. Cảm giác lo âu, hồi hộp lại xen vào chút phấn khích khiến anh không giữ nổi bình tĩnh. Hai tay anh siết chặt vào nhau đến mức nổi cả gân xanh.

Trong khi anh còn mải mê ngờ vực thì Bảo một lần nữa ngẩng mặt lên đối diện anh. Đôi mắt cậu lần này tràn đầy quyết tâm:

- Thầy! Thầy từng nói quý em như em trai thầy đúng không? Vậy… “anh” có thể nhường người con gái này cho em được không?

Hương vươn người trong lớp chăn bông ấm áp. Mặt trời đã lên từ lâu, những tia nắng vàng lọt qua chiếc rèm trắng, đem lại chút hơi ấm trong một ngày cuối đông. Hương không ngờ mình đã có thể ngủ một giấc ngon đến thế. 

Đức đã đến trường, căn nhà vắng lặng đến nỗi Hương nghe được cả những tiếng chim hót rất vui ngoài kia. Cô nghiêng người, đưa tấm chăn còn vương mùi hương của Đức lên mũi ngửi. Cô đưa mắt nhìn căn phòng ngủ được bày trí gọn gàng, ấm cúng. Mỗi thứ Hương nhìn thấy cô đều có thể tưởng tượng ra anh đã làm gì với chúng. 

Đức đã nấu bữa sáng cho cô. Hương thích thú ra mặt, cảm thấy thật sự hạnh phúc khi được ở trong ngôi nhà này. Cô và Đức hệt như một đôi tình nhân trong phim ngôn tình. Nam chính và nữ chính sống cùng nhau trong một căn nhà nhỏ, khi tỉnh giấc nữ chính đã thấy một bữa sáng đầy năng lượng cùng tờ giấy đầy yêu thương trên bàn. 

Quả thật Hương nhận được tờ giấy nhắn của Đức. Nhưng mọi thứ không như cô tưởng tượng. Đấy chẳng phải là một lời nói ngọt ngào mà cô trông đợi. Mà là một lời nói đánh thức cô về với sự thật phũ phàng trước mắt: 

“Hãy cố gắng vượt qua mọi khó khăn lúc này em nhé! Vì phía sau em vẫn luôn có một người thầy luôn cổ vũ cho em.”

Cuối cùng thì những gì mà Đức quan tâm lo lắng và hi sinh cho Hương cũng chỉ là trên danh nghĩa một người thầy. 

Hương nắm chặt tờ giấy nhắn trong tay. Cô không giận ai cả chỉ tiếc rằng số phận đã khiến cô chọn đúng người nhưng sai thời điểm. 

Trong giây phút ấy Hương đã quyết định rằng cô phải cố gắng hơn, sẽ chọn đúng thời điểm hơn để gặp gỡ người mình thương. Chỉ mong rằng khi gặp lại trong thời điểm thích hợp khác, người ấy vẫn còn thương Hương…

***

Trường học là nơi những tin đồn lan đi rất nhanh nhưng rồi dập tắt cũng rất nhanh. Sau khi Hương rời khỏi câu lạc bộ và ngừng liên lạc với Bảo thì chuyện tình cảm của cô cho đến ngày ra trường đã chìm vào hư vô. Dường như không còn ai trong đám học sinh còn nhắc nhở gì đến nữa.

Một hoạt động cắm trại tại trường trong hai ngày một đêm được tổ chức riêng cho lớp mười hai. Sau một ngày hoạt động vui chơi mệt đến đừ người, cuối cùng Hương cũng tìm được chút thời gian thảnh thơi khi ngọn lửa trại được đốt lên. Tất cả mọi người đều tập trung ca múa quanh đống lửa lớn. Chỉ mình Hương chọn ở lại lều trại của lớp để canh đồ.

Không rảnh rỗi thì thôi, cứ hễ ngồi không là Hương lại buồn. Cả một ngày hôm nay cô đã nói bao nhiêu lời chúc mừng và tạm biệt. Cô đã chia tay với cả những người bạn hoàn toàn xa lạ. Thế mà người cô muốn nói tạm biệt nhất, người cô muốn nói cảm ơn nhất lại không dám đối diện.        

- Em ngồi cùng được chứ?

Người ở đâu đột nhiên lên tiếng làm Hương giật mình quay qua nhìn. Cô gái vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh chỗ Hương là My.

My đặt một bó hoa hồng đỏ vào lòng Hương. Cô ấy không nhìn cô, mắt dán chặt vào đám đông bên ngoài sân. Chuyện gì thế này? My có thể liệt vào danh sách người ghét Hương nhất trên đời. Thế mà hôm nay cô ấy lại xuất hiện và tặng hoa cho Hương.

Hương nhận lấy, vừa bất ngờ vừa bối rối không thốt nên lời. My có lẽ cũng hiểu cho tâm trạng của Hương nên tiếp tục nói:

-  Chúc chị sắp tới sẽ đạt được những điều mà mình ước muốn.

Hương sau những giây phút thẫn thờ, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Cô mỉm cười nhìn đóa hoa và nói:

- Cảm ơn em… Chị tưởng rằng em phải rất ghét chị chứ?

Gương mặt My thoáng buồn. Nụ cười ẩn hiện đôi nét chua cay:

- Thật ra… là em ghen tỵ với chị. 

Ghen tỵ với Hương ư! Ghen tỵ với người suốt ngày chỉ toàn nhận được những điều cay đắng ư? Hương rất lấy làm lạ, cô không nhịn nổi mà hỏi ngay:

- Tại sao lại ghen tỵ chứ? Chị có gì để em ghen tỵ?

My quay nhìn Hương, đôi mắt cô ấy lấp lánh hơn trong không gian tối mờ:

- Vụ gây gổ lần trước… chắc chị giận em lắm đúng không?

Nhìn thấy My có vẻ buồn, Hương cũng không muốn nhắc lại. Dù sao lần gây gổ đó một phần cũng là do cô mà nên.

- Không, chị đã quên lâu rồi. Cũng vì chị đã quá thân mật với Bảo, em ghen tức cũng là lẽ đương nhiên mà…

My cười buồn, cảm giác day dứt xâm chiếm trái tim nhỏ của cô. My vò tay, đầu hơi cúi nhìn xuống mũi chân:

- Có lẽ em và Bảo sẽ chia tay …

Tin tức đến khiến Hương sửng sốt, chuyện tình đẹp đẽ của họ cũng có một phần công lao Hương vun vén bao năm. Tại sao đến giờ này lại nói chia tay? Chuyện tình đẹp mà cô đã lựa chọn lùi bước tại sao lại tan vỡ? 
- Vì sao chứ? Hai người lại cãi nhau sao?

- Không. Em cảm thấy thế chị ạ. Em cảm thấy anh Bảo rồi sẽ buông tay em.

Mặc dù chỉ dựa trên cảm giác để phán đoán thì thật là quá chủ quan. Nhưng giác quan thứ sáu của con gái thường không sai. Khi họ cảm thấy người con trai không còn yêu họ nữa thì tám mươi phần trăm điều đó là sự thật. Cả Hương và My đều thở dài, chuyện tình cảm làm sao ép theo ý mình được. 

Hương tự nhiên cảm thấy lo lắng, có khi nào điều khiến Bảo thay đổi là do cô không? Nếu điều đó là sự thật thì chắc Hương sẽ rất áy náy với My. Cô bạn này tuy tính khí có hơi thất thường, nhưng đến lúc này lại khiến Hương rất thương. Mọi thái độ tốt xấu mà cô ấy đối xử với Hương cũng xuất phát từ một chữ “ghen” mà ra. Con gái thì ai mà chẳng ghen, nếu Hương mà là My, có khi còn ghen tuông lồng lộn hơn cô ấy.

- Lúc trước em cứ nghĩ hai đứa em hay cãi nhau là vì chị. Nhưng khi chị đi rồi, tụi em vẫn cãi nhau. Bây giờ em mới hiểu ra. Là do mối quan hệ của hai đứa vốn đã có vấn đề chứ không phải do người khác.

Lần đầu tiên Hương thấy My nói nhiều với mình như vậy. Thấy My đứng dậy, có lẽ cô ấy định rời đi. Hương vội vàng đứng lên theo. Trong lòng Hương đang rối bời, muôn vàn suy nghĩ chồng chéo nhau khiến cô bối rối chẳng biết nên nói gì. My lấy hơi sâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói với Hương điều mà cô ấy cất giấu từ lâu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT