Lọc Truyện

Truyện Hãy Để Em Quên Anh (Hoài Thư)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Kẻ trưởng thành bận rộn ấy không ai khác chính là Đức. Đức và Hương không hoàn toàn cắt đứt, cũng chẳng giữ liên lạc thường xuyên. Có lẽ anh nghĩ với sự hững hờ đủ nhiều của anh sẽ khiến Hương từ bỏ. Khiến Hương hết yêu anh và hạnh phúc bên người khác. 

Nhưng anh đâu ngờ rằng tuổi trẻ rất cố chấp. Khi anh hờ hững, họ chỉ nghĩ anh quá bận. Chỉ cần một tin nhắn xã giao của anh thôi cũng có thể khiến cô ấy mất ngủ cả đêm vì vui sướng. Anh không biết rằng khi họ sắp quên anh thì anh lại quăng một cái “thính” thật to khiến họ không nỡ từ bỏ. 

Hương đã sống ba năm qua như vậy. Hằng ngày sống với một tình yêu đơn phương mà cô tin rằng người ở phía bên kia cũng đang chờ cô trưởng thành.

Và đêm nay, khi Hương đang dằn vặt vì chuyện của Bảo thì một lần nữa Đức lại nhắn tin khiến cô dao động:

- Hôm nay thầy cũng đưa học sinh trường mình đi tham gia khiêu vũ thành phố. Thầy đã thấy em. Em làm tốt lắm. Vì bận rộn với học sinh quá nên thầy không gặp em được. Nếu không bận gì, ngày mai chúng ta gặp nhau nhé.

Trái tim Hương như có một cái cân bên trong, một bên là Bảo một bên là Đức. Cái cân ấy không bao giờ đứng yên khiến cô rất khổ sở. Lần này, cán cân lại nghiêng về phía Đức nhiều hơn. 

Cả đêm cô không thể nào chợp mắt. Bảo đã vì cô mà bị thương, chẳng lẽ cô lại bỏ rơi cậu ấy để đi gặp Đức hay sao? Nhưng Đức lại là người cô yêu, là người mà ngay cả nghĩ thôi cũng đủ khiến tim cô ấm áp. 

Có lẽ Hương đành “phũ” với Bảo lần nữa vậy. Cô đã cố gắng đến bước này suốt ba năm. Chờ đợi sự trưởng thành của mình suốt ba năm để có cơ hội đường đường chính chính bên cạnh người cô yêu. Chỉ còn một chút nữa thôi, biết đâu sau buổi gặp ngày mai mọi chuyện sẽ khác. 

Còn một chút nữa để hạnh phúc, hi sinh một tình cảm nhỏ bé khác cũng không phải là sai lầm đúng không?

***

Bảo nhìn nét mặt dịu dàng của Hương một cách mãn nguyện. Đôi môi cậu thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc. Hương chăm chú gọt trái lê trên tay, thực ra sự chăm chú ấy đến từ việc cô không biết phải nói sao với bạn của mình khi cô sắp đi gặp Đức. Bảo đột nhiên hỏi:

- Hôm nay bà trang điểm kỹ càng thế. Trông cũng ra dáng con gái ghê chứ.

Hương nhét một miếng lê lớn vào miệng bạn và càu nhàu: 

-  Mở miệng ra là không có câu nào nghe nổi cả. Chân của ông thế nào? Bao giờ thì được về?

Bảo nhìn xuống chân, thở dài đáp:

- Ngày mốt, nhưng còn tháo bột thì phải mười ngày nữa. 

Điện thoại Hương có báo tin nhắn, cô đọc xong nét mặt bỗng trở nên bối rối:

- Cậu… à ông… ông có muốn ăn gì không? Tôi đi mua nhé? 

- Không, tôi không đói. Khi nào tôi đói tôi sẽ nói bà. Không phải hôm qua bà nói sẽ ở chăm tôi đến khi tôi tháo bột sao. Tôi còn đầy thời gian để hành hạ bà mà.

Trong khi Bảo nói trong vui vẻ thì khuôn mặt Hương càng lúc càng căng thẳng. Cô chỉ dám cười gượng với bạn. Thấy cô bạn gượng gạo không tự nhiên. Bảo lo lắng nói:

- Bà sao thế, mặt mũi sao khó coi thế? 

- À..  Tôi… thực ra…

Hương còn chưa nói hết câu thì Kiên - bạn cùng phòng kí túc của Bảo -  đã đến bô bô cái miệng:

- Xin chào hai vị! Ủa! Hương còn chưa đi à, Bận việc thì đi nhanh lên chứ. Cứ để thằng Bảo cho tớ, tớ sẽ phục vụ nó đến tận chân răng. An tâm!

Bảo sửng sốt. Anh nhìn Hương, cô đang đứng lên lấy giỏ xách với thái độ áy náy. Bảo hỏi:

- Không phải… bà sẽ ở lại chăm tôi cả ngày sao? Bà bận gì sao không nói? Có chuyện gì nói với tôi đi… nhà bà có chuyện à?

- Không?... Tôi bận học trên trường thôi…

- Bận học? Vậy có gì đâu mà bà bối rối lo lắng thế kia? - Bảo không tin, giọng có hơi gắt gỏng.

- Tôi…

Đúng lúc điện thoại trên tay Hương reo lên. Bảo không kìm được lo lắng liền đưa tay giành lấy. Gương mặt Hương đỏ hơn cả trái cà chua vì xấu hổ. Bảo chết lặng khi nhìn thấy tên của Đức trên điện thoại. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh và trả điện thoại cho Hương:

- Xin lỗi! Tôi tưởng nhà bà có chuyện. Hóa ra là thầy Đức. 

Bảo nói xong liền nhếch môi cười, nét thất vọng bao trùm gương mặt hơi xanh xao của anh.

- Có lẽ kì thi khiêu vũ thành phố này không thiếu được thầy đâu nhỉ? Bà đi đi kẻo thầy đợi. Gửi lời hỏi thăm của tôi đến thầy nhé!

Nói xong Bảo liền cắm mặt vào cuốn sách, giả vờ bận rộn. Hương ngập ngừng nói:

- Tôi xin lỗi!... Mai tôi sẽ vào thăm cậu.

Bảo giả điếc, chăm chú đọc sách mặc kệ để cho Hương rời đi. Hương đã đi khá lâu nhưng Bảo vẫn ngồi nguyên một tư thế, ngắm nhìn mãi một trang sách với đôi mắt cay nóng. Kiên bước đến vỗ nhẹ vào vai Bảo và an ủi:

- Mày yêu cô ấy thì cứ nói là yêu, muốn giữ cô ấy thì hãy nắm chặt tay cô ấy lại. Sao cứ phải diễn một thằng bạn tốt trước mặt cô ấy làm gì để thêm đau khổ?

- Tại vì tao không xứng đáng, không xứng đáng với cô ấy. Tao chỉ có thể ngồi đây, đợi cô ấy lựa chọn tao mà thôi. Vì cơ hội để tao chọn cô ấy… đã bị tao bỏ lỡ mất rồi.

***

Đức đứng lên khỏi ghế, hướng đôi mắt đầy ấm áp về phía Hương:

- Hương ơi!

Trong tiệm đồ nướng nhỏ, Đức đang ngồi cùng bàn với hai em học sinh của mình. Gương mặt của Hương từ hạnh phúc rạng rỡ chuyển dần sang hụt hẫng.

Buổi hẹn hò đầu tiên sau hơn ba năm đơn phương một người đâu phải thế này, nó khác xa với những gì mà Hương đã trông đợi. Nhưng cũng không trách được, Đức chỉ nói là muốn hẹn gặp cô chứ đâu có nói là sẽ hẹn hò riêng tư với cô đâu?

Sau khi giới thiệu và trò chuyện đôi ba câu, cả bốn người bắt đầu ăn uống với nhau tự nhiên hơn.

Bây giờ Hương không còn là học trò nhỏ của Đức nữa. Ngồi bên anh không phải là một cô bé mặc đồng phục mà đã là một thiếu nữ đôi mươi xinh xắn dịu dàng. Nhưng Đức vẫn cư xử với Hương như cũ, vẫn là sự ân cần chuẩn mực. 

- Thầy ăn miếng này đi, mềm và ngọt lắm ạ.

Cô bé học sinh gắp một miếng thịt bò vừa chín tới bỏ vào chén Đức, cử chỉ hết sức nhu mì. Ngồi ở vị trí đối diện cô ấy, Hương nhìn rõ ánh mắt, nụ cười và cả những cái vuốt tóc làm duyên của cô bé. Bằng giác quan thứ sáu, Hương biết rằng cô bé này cũng đang cảm mến Đức. 


Nhìn sự ngây thơ của cô ấy, Hương tự hỏi với lòng có phải ngày xưa mình cũng nhìn Đức bằng ánh mắt khờ dại ấy không? Cô cũng đã từng dùng hết sức để gây sự chú ý đối với anh như vậy ư?

Không! Hương chưa từng dám thổ lộ lòng mình như vậy, tình cảm của cô như ánh sáng lạnh lẽo của mảnh trăng tàn cuối tháng, ngưỡng vọng đến một mặt hồ phẳng lặng xa xăm. Người ta chỉ thấy một chút tình cảm phơn phớt nhợt nhạt của cô, đâu biết rằng lòng cô luôn tròn vẹn một tình yêu dành cho họ. 

Mặt trăng ngày ấy chưa thể tỏa sáng lung linh, vì hôm ấy không phải ngày rằm. Tình cảm của cô không dám tỏ bày, vì ngày ấy cô muôn phần không tương xứng với anh.
Họ trải qua một bữa tối êm đềm thoải mái bên nhau. Rồi cả bốn người cùng nhau tản bộ ở chợ đêm. Cặp học sinh vui tươi nhí nhảnh đi trước. Hương và Đức điềm tĩnh theo sau. Đức bấy giờ mới dành một chút riêng tư hỏi thăm Hương:

- Nhìn em khỏe mạnh xinh đẹp thế này thầy rất vui. Đến bây giờ thầy vẫn chưa hết bất ngờ vì em đã chọn học khiêu vũ thể thao. Một môn mà em đã từng nói là… rất ghét…

Hương nhớ lại chuyện cũ liền có chút bối rối:

- À… cái đó… thầy có muốn nghe một câu chuyện không?

Đức nhìn cô, chân thành muốn nghe:

- Chuyện gì? Em nói đi.

- Ngày đó… em đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của thầy với hiệu phó. Em nghĩ rằng nếu em còn tiếp tục ở bên cạnh thầy… thì cả thầy và em đều sẽ có kết cục không tốt. Vì thế em đã…

Bất ngờ Đức nắm tay Hương. Một cái nắm tay nhẹ nhàng trên phố khiến trái tim Hương lặng đi một nhịp. 

Đức không nhìn Hương nữa, khoảnh khắc anh vừa quay mặt đi đã để lộ một phần tư giây đau khổ. Đức khẽ nói: 

- Ra là vậy… cảm ơn em. 

Cả hai đang chầm chậm bước cùng nhau trên phố, nghĩ thế nào Đức lại cao giọng nói: 

- Thôi mình đi nhanh cho kịp bọn trẻ. 

Cái nắm tay ấm áp của Đức chưa đủ lấp đầy mong nhớ của Hương thì anh đã vội buông ra. Hương chỉ nghĩ đơn giản là vì anh phải giữ tôn nghiêm trước học trò nên cô không hề thấy khó chịu. 

Hết buổi dạo chơi, Đức đón taxi đưa Hương về tận kí túc xá. Đức trao cho Hương một chiếc giỏ giấy và nói: 

- Thầy rất vui khi thấy em trên sân khấu. Nhưng dù có được giải hay không thầy cũng mong em nhảy trên sân khấu hãy nhảy bằng đam mê chứ đừng vì thành tích. Thầy biết em vừa kiên cường vừa cố chấp. Nên thầy mong em đừng vì tham vọng mà làm tổn thương mình. Thầy…

Đột nhiên anh dừng lại khi nhìn vào đôi mắt long lanh của Hương. Đôi mắt thăm thẳm buồn ngày nào đã từng khiến anh rung động. Hương nói:

- Em… có thể gọi thầy bằng anh không?

Không gian như tĩnh lặng hơn khi cả hai nhìn vào mắt nhau. Không kìm nổi lòng mình, Đức đã đưa tay vuốt tóc và chạm nhẹ lên má Hương:

- Anh… mong mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em… em vào phòng đi, trễ mất bây giờ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT