Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thấy cô nói vậy, Lăng Thành cũng không nỡ từ chối nữa, đành phải gật đầu: “Thôi được rồi, để tôi đi cùng cô đến Đan phái. Nhưng tôi phải nói trước, nhiều nhất tôi sẽ chỉ ở lại hai ngày thôi.”

“Được.” Tô Thanh Yên mở miệng cười.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, trong hai ngày này, cô nhất định phải cho anh thấy mặt quyến rũ và dịu dàng nhất của bản thân. Khi anh đã yêu cô, bản thân anh sẽ không bao giờ muốn rời xa cô nữa.

Cùng lúc đó, tại Đại lục Tận Thế, chi nhanh Minh Giáo.

Trong đại sảnh, Giai Kỳ ngã trên mặt đất. Vừa rồi cô đụng phải cây cột, lúc này không biết sống chết thế nào.

Một đệ tử Minh Giáo đi tới dò xét, phát hiện Giai Kỳ vẫn còn thở, liền vội vàng đi tới chỗ Lục Kiến Tâm xin chỉ thị: “Phó giáo chủ, chuyện này ... phải làm sao với cô gái này bây giờ?”

Vẻ mặt Lục Kiến Tâm lạnh nhạt thờ ơ, nhẹ giọng nói: “Còn phải hỏi ta sao? Con quái vật xấu xí này sống trên đời cũng chướng mắt, cứ thế ném cô ta xuống biển.”

“Tuân lệnh!”

Nghe vậy, hai đệ tử Minh Giáo cũng tỏ vẻ kinh tởm, mang Giai Kỳ nâng lên.

Dáng người của cô quả thực là vô cùng tuyệt mỹ, nhưng một nửa khuôn mặt của cô lại đen như mực, thực sự là quá xấu xí. Hai đệ tử hoàn toàn không muốn chạm vào cô, nhưng họ không dám làm trái mệnh lệnh của phó giáo chủ. Giai Kỳ được khiêng ra khỏi trang viên, đưa lên thuyền. Hai người chèo thuyền ra giữa biển, sau đó không ngần ngại ném cô xuống.

Thấy xác Giai Kỳ từ từ chìm xuống biển, hai đệ tử chèo thuyền bỏ đi.

Họ vừa rời đi, Giai Kỳ cũng vừa tỉnh dậy sau cơn mơ. Lúc đó, cơ thể cô đã chìm hẳn trong nước biển, gần như không thể thở được.

Giai Kỳ chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn trồi lên mặt nước. Nhưng bản thân cô lại không biết bơi, cứ như vậy nằm trong làn nước biển, không thể nổi lên dù chỉ một chút. Dần dần, cô cũng từ bỏ, không tìm cách phản kháng giãy giụa nữa.

Chết thì chết.

Nước mắt của Giai Kỳ hòa với nước biển ngay khi rời khỏi mắt cô.

Cô đã xấu xí như vậy, tiếp tục sống cũng đâu có ý nghĩa gì nữa. Dù cô có tìm được Lăng Thành, anh cũng sẽ không yêu cô.

Chi bằng cô cứ vậy chết đi.

Khóe miệng Giai Kỳ dần dần nhếch lên, từ từ nhắm mắt lại.

Vào thời điểm Giai Kỳ bị đưa ra ngoài, Tần Trường An thậm chí cũng không thèm nhìn.

Trong lòng Tần Trường An, dung mạo của nữ thần khiến anh si mê đã bị hủy hoại, nhìn cô lúc này anh thật sự không thể yêu được nữa.

Phản ứng của Tần Trường An đã được Lục Kiến Tâm chứng kiến.

“Đồ đệ tốt!” Lục Kiến Tâm gật đầu, cười nói: “Hiện tại cậu đã buông bỏ mọi chuyện, từ nay về sau không còn gì cần lo lắng nữa. Chỉ cần cậu chăm chỉ luyện tập, về sau đất trời rộng lớn này, cậu tha hồ rong ruổi. Hahaha …” Lục Kiến Tâm cười lớn vỗ vai Tần Trường An.

Khóe miệng Tần Trường An cũng nở một nụ cười, anh ta cung kính nói: “Cám ơn sư phụ đã chỉ dạy.”

Khi nói ra những lời này, trong mắt Tần Trường An tràn đầy những kỳ vọng vào tương lai.

Đại lục Đông Môn, tại tổng đàn Văn phái.

Tại khu phòng nghỉ cho khách, Thúy Hà đang nằm trong phòng, ngủ say.

Lăng Thành ngồi bên cạnh, luyện tập điều chỉnh hơi thở. Anh cứ ngồi như vậy tới khi trời rạng sáng.

Lăng Thành vừa mở mắt đứng dậy liền nhìn thấy một bóng người quyến rũ đẩy cửa bước vào.

Đó là Tô Thanh Yên.

Hôm nay Tô Thanh Yên không mặc sườn xám, mà đổi thành váy dài, thanh tao và vô cùng quyến rũ.

Trên tay cô bưng hai bát điểm tâm nóng hổi.

Vào tới nơi, Tô Thanh Yên đặt bữa sáng lên bàn, cười với Lăng Thành: “Lăng Thành ... anh mới dậy sao? Đây là canh hạt sen bạch quả do tôi tự nấu. Tôi … đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn.”

Lúc này Tô Thanh Yên ở trước mặt Lăng Thành hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo lúc trước, chỉ có thể nhìn thấy vẻ ôn nhu dịu dàng.

Haha, Tô chưởng môn này, vì muốn giữ anh lại mà đã tự tay nấu nướng sao?

Lăng Thành nhếch miệng cười, bưng bát lên nhấp một ngụm cạnh, quả nhiên vô cùng ngọt ngào.

Anh không thể ngờ rằng Tô Thanh Yên còn có tài nấu nướng, nếu so với Thúy Hà thì cũng không hề thua kém.

“Như thế nào? Có ngon không?”

Tô Thanh Yên nhìn Lăng Thành chằm chằm, khuôn mặt thanh tú lộ ra vài phần mong đợi.

Lăng Thành gật đầu: “Ngon lắm.”

Sau khi được công nhận, Tô Thanh Yên tràn đầy vui mừng, thì thào nói: “Nếu như anh đồng ý ăn, tôi sẽ nấu cho anh ăn cả đời.”

Lúc này, Thúy Hà ngửi thấy mùi thơm liền dụi dụi mắt, say sưa nói: “Đây là canh hạt sen sao? Mùi thơm quá.”

Nhìn thấy Thúy Hà đã tỉnh lại, trên mặt Tô Thanh Yên lộ ra vẻ xấu hổ. Cô nhanh chóng đứng lên: “Tôi đi ra ngoài trước. Đúng rồi, lát nữa chúng ta sẽ tới Đan phái, mọi người hãy chuẩn bị đi.”

Nói xong, Tô Thanh Yên xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt đỏ bừng.

Suy cho cùng, Tô Thanh Yên cũng là chưởng môn của Văn phái. Cho dù cô có càng ngày càng yêu thích Lăng Thành, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng khi có mặt người khác.

Trên Đại lục Đông Môn có một ngọn núi kỳ dị nằm phía tây bắc Văn phái.

Nhìn từ xa, ngọn núi này giống như một chiếc hồ lô, vì vậy nên được gọi là núi Hồ Lô.

Đan phái được biết đến trên toàn thế giới với thuật luyện đan. Trong Đan phái, kỹ thuật luyện đan mới là yếu tố quan trọng nhất, tu luyện chỉ xếp thứ hai.

Đan phái có lịch sử rất lâu đời, ước chừng cũng phải cách đây ba nghìn năm. Ban đầu, Đan phái chỉ là một gia tộc có chút thế lực nghiên cứu luyện đan, nhưng sau này sức mạnh của nó càng ngày càng lớn, dần dần phát triển thành một giáo phái.

Vì được phát triển từ một gia tộc, cho nên chưởng môn Đan phái cũng chỉ được truyền cho người trong gia đình. Cha truyền con nối, không bao giờ truyền cho người ngoài.

Hiện tại chưởng môn Đan phái là Trịnh Xuân Thu. Anh ta hiện mới ở độ tuổi hai mươi, giữ chức chưởng môn được hai năm. Mặc dù anh còn trẻ, nhưng trình độ luyện đan của anh đã đạt tới đẳng cấp rất cao.

Lúc này, trong đại sảnh Đan phái, Trịnh Xuân Thu mặc áo choàng đen, ngồi trên ngai vàng chưởng môn. Hai bên cạnh là hai chiếc lư đồng khắc hình hạc, hương khói nghi ngút, khói hương lơ lửng lộ ra vài phần tiên khí.

Trước mặt anh ta, các trưởng lão của Đan Tông cung kính đứng thảo luận.

Trước trận động đất lớn diễn ra ở cả chín đại lục, Đan phái cũng vô cùng kinh hoàng, hiện tại đang thảo luận không ngớt.

Đúng lúc đó, một đệ tử tiến nhanh vào đại sảnh, vội vàng báo: “Khởi bẩm chưởng môn, Tô chưởng môn Tô Thanh Yên của Văn phái tới.”

Trịnh Xuân Ngưu vung tay lên: “Mau cho vào.”

Một lúc sau, liền nhìn thấy mười mấy bóng người đang từ từ bước vào chính điện, đó là Tô Thanh Yên, Lăng Thành, Thúy Hà và mười mấy trưởng lão của Văn phái.

Tuy rằng lần này đến Đan phái là để bắt người hỏi tội. Nhưng Tô Thanh Yên vẫn hành động theo lý trí, không có ý định diễu võ giương oai.

Lần này, Tô Thanh Yên chỉ muốn hỏi Trịnh Xuân Thu tại sao lại phái Mạc Thiên Tinh tới đưa đan dược giả cho cô.

Khi cô bước vào, mọi ánh mắt trong đại sảnh đều mọi ánh mắt trong đại điện đều tập trung vào Tô Thanh Yên. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT