Lọc Truyện

Tuyệt Đại Con Rể - Lăng Thành

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Vợ à, mặc dù em đã phải trải qua nhiều khó khăn gian khổ, nhưng em lại càng trở nên nữ tính và xinh đẹp hơn.” Lăng Phong ôm chặt lấy Vũ Thảo, miệng lại bắt đầu nói những lời ngọt ngào. 

Sau khi nịnh nọt vài câu, giọng nói của anh ta liền thay đổi: “Vợ ngoan của anh, mau đến bái kiến ​​bệ hạ.”

Nói xong, cả hai đi đến trước mặt Hoàng đế Đại lục Tận Thế.

Phía bên kia, tại Đại lục Đông Môn.

Văn phái.

Với sự suy yếu dần dần của những chấn động trên bề mặt trái đất, các đệ tử của Văn phái cũng dần bỏ đi, không còn tập trung ngước nhìn bầu trời nữa.

“Tô chưởng môn, chồng yêu của cô phải đi ngay rồi.” Lăng Thành quay đầu cười nói.

Đã đến lúc anh phải đi đến Đại lục Tận Thế. Việc này không được trì hoãn lâu hơn nữa.

Khi Lăng Thành vừa cất lời, khuôn mặt Tô Thanh Yên lập tức đỏ bừng. Lăng Thành này vì sao vẫn không thể nghiêm túc được.

Tô Thanh Yên lo lắng dậm chân, nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh không có ai thì sắc mặt tốt hơn một chút: “Anh … sao anh lại đi sao vậy. Anh giúp tôi giải độc, tôi còn chưa kịp cảm tạ anh …”

“Cô định cảm ơn tôi thế nào đây? Định rửa chân cho tôi sao?” Lăng Thành cười nói.

“Anh, nhỏ giọng đi.” Tô Thanh Yên nhanh chóng mở cửa kéo Lăng Thành vào phòng, sợ rằng sẽ lại bị ai khác nghe thấy những lời trêu chọc của anh.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Thanh Yên nhìn Lăng Thành, nhẹ nhàng nói: “Lăng Thành, cảm ơn anh, thực lòng cảm ơn anh …”

“Tôi đâu có muốn nghe lời cảm tạ?” Lăng Thành lại cười lớn: “Tôi nhớ, khi bị trúng độc có người từng nói chỉ cần tôi cho cô ấy uống thuốc giải độc, không chỉ tôi rửa chân mà còn hầu hạ tôi …”

 “Anh, anh đừng nói nữa.” Tô Thanh Yên vội vàng nói, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì mà dùng hai ngón tay ấn lên môi Lăng Thành.

Nhưng vào lúc này, Tô Thanh Yên sắc mặt càng thêm ửng hồng. Cô vội vàng rút tay về, trái tim đang đập dữ dội.

Với tư cách là chưởng môn của Văn phái, nàng chưa từng chạm vào cơ thể một người đàn ông.

Khoảnh khắc tay cô chạm vào môi Lăng Thành vừa rồi, dường như có một con nai nhỏ chạy loạn trong lòng cô.

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô kia, ngoại trừ miệng lưỡi dẻo quẹo, thực ra cũng là một người tốt. Anh ta không chỉ có thể làm thơ, thậm chí còn có thể luyện đan.

Còn điều gì mà anh ta không biết nữa không?

“Được rồi, tôi đi đây.” Lăng Thành ngừng trêu chọc cô, xoay người rời đi.

“Anh đi đâu vậy.” Tô Thanh Yên không biết trong đầu đang nghĩ gì, vô thức nắm lấy cánh tay Lăng Thành.

Lăng Thành nhìn lại cô, thở dài nói: “Một nơi rất xa.”

“Rất xa sao?” Tô Thanh Yên cắn chặt môi, chính mình cũng không hiểu lòng mình, chỉ ấp úng hỏi: “Chúng ta … có còn gặp lại không?”

Lời vừa dứt, cô chỉ muốn lập tức tìm một lỗ nẻ để chui vào.

Bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại nói ra những lời đó, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô chỉ biết, hiện tại cô rất muốn tìm hiểu về người đàn ông đứng đối diện mình, có điều anh lại sắp phải rời đi.

Nhiều năm nay giữ vị trí người đứng đầu Văn phái, ai nhìn thấy cô cũng đều nhất mức cung kính. Thời gian dài như vậy, lần đầu tiên có người dám không nghiêm túc trước mặt cô, hơn nữa còn cố tình trêu chọc cô. Người đó chính là Lăng Thành.

Những lời trêu chọc này của anh đã bất ngờ chiếm được trái tim cô. Tô Thanh Yên nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ thích những người đàn ông khác trong cuộc đời mình.

Nhưng lúc này, cô lờ mờ hiểu ra trong lòng mình có phần thích Lăng Thành, liền vô cùng kinh ngạc. Chính cô cũng không thể ngờ rằng, người đàn ông thô lỗ thích nói những lời không đứng đắn này, hơn nữa còn bắt cô gọi bằng chồng yêu, bắt cô phải hạ mình cầu xin anh, vậy mà cô sẽ lại thực sự thích anh.

“Lăng Thành, chúng ta có thể gặp lại nhau không?” Tô Thanh Yên lặp lại câu hỏi, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.

“Ừm …” Lăng Thành nhìn về phía xa rồi chậm rãi nói: “Chúng ta, có lẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa.”

Anh không hề nói dối. Đại lục Đông Môn này, anh sợ rằng suốt đời này sẽ không bao giờ trở lại nơi đây nữa. Làm sao bọn họ có thể gặp lại nhau chứ.

Lăng Thành thở dài rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Chúng ta nên đi, chúng ta không thể nhìn thấy nữa."

“Lăng Thành ... đợi đã...”

Anh mới vừa đi vài bước, liền nghe thấy giọng nói khẩn trương của Tô Thanh Yên ở phía sau.

Lăng Thành dừng bước quay lại nhìn, chỉ thấy Tô Thanh Yên đang cắn môi, cúi đầu nhíu mày, trầm giọng nói: “Anh … anh có thể ở lại đây không? … Anh đừng đi.”

“Ở lại ư?” 

Nghe vậy, Lăng Thành bật cười: “Tôi ở lại đây làm gì?”

Trong mắt Tô Thanh Yên hiện lên một tia mong đợi. Cô im long hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh nguyện ý ở lại, tôi ... tôi có thể làm bất cứ việc gì anh muốn. Tôi sẽ pha trà rót nước cho anh, tôi sẽ hầu hạ anh cả đời.”

Những lời này của cô vừa rơi xuống, cả cơ thể Tô Thanh Yên run lên. Cô không thể tin được rằng lời thú nhận này lại phát ra từ chính miệng mình. Cô xấu hổ quay sang hướng khác, ngượng ngùng không dám nhìn Lăng Thành.

Tô Thanh Yên được mệnh danh là người phụ nữ tài năng số một trong các thời đại. Cô là một nhân vật toàn năng không chỉ giỏi piano, cờ vua mà còn là kỳ tài thư pháp và hội họa. Riêng về đối thơ, chỉ cần cầm bút là có thể lập tức viết lên những âm vần rung động lòng người.

Vậy mà hiện tại, tâm tình cô lại điên cuồng hoảng loạn, thực sự là yêu Lăng Thành đến phát điên.

Trong nửa phần đời đầu của mình, cô đã sống vô cùng thanh khiết đoan trang. Trong mắt người khác, cô chính là chưởng môn Văn phái tối cao, chính là một nữ thần không thể chạm tới.

Nhưng lúc này, cô chỉ muốn giữ Lăng Thành lại. Chỉ muốn một lần dám yêu dám hận, một lần yêu quên cả bản thân mình.

Trên mặt Tô Thanh Yên đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Cô thực sự đã yêu Lăng Thành một cách vô vọng.

Trước đây cô không bao giờ tin vào định mệnh, nhưng sau khi gặp Lăng Thành, cô đã tin vào điều đó. Người đàn ông trước mặt cho dù là chó là mèo, cô cũng sẽ nguyện đi theo anh.

Yêu là yêu, thừa nhận là thừa nhân. Hôm nay nói gì thì nói, cô nhất định phải giữ được Lăng Thành ở lại.

Nghe được lời nói của cô, Lăng Thành không khỏi hít vào một hơi lạnh. Anh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, có chút quay cuồng mơ hồ.

Anh không nghe nhầm chứ? Đường đường chưởng môn Văn phái, vậy mà cũng đã thực sự có tình cảm với anh rồi.

Trước khi Lăng Thành kịp bình tĩnh lại, Tô Thanh Yên đã đi về phía anh, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh. Nụ hôn chỉ nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng đó thực sự là một tín hiệu rõ ràng.

“Cô ...” Lăng Thành hoài nghi nhìn cô. Hành động này? Hành động này thực sự không hợp với dáng vẻ uy nghiêm của chưởng môn Văn phái.

Tô Thanh Yên lấy hết can đảm, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Lăng Thành, anh có bằng lòng ở lại với em không?”

Tô Thanh Yên đã lựa chọn Lăng Thành rồi. Cô tin rằng Lăng Thành là người có tài và xứng đáng để cô giao phó cuộc đời.

“Hỏi thế gian tình ái là gì, khiến lứa đôi nguyện thề sống chết?”

Gió vàng sương ngọc gặp nhau,

Đường trần muôn kiếp dễ đâu sánh cùng

Tình ta nếu đã cửu trường

Cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau.”

Những câu thơ này, đều là từ lời của Lăng Thành mà ra. Thử hỏi toàn thể Văn phái, đệ tử nào có thể viết được một bài thơ tuyệt thời như vậy?

Người đàn ông này thực sự rất xuất chúng, tài năng của anh giống như đại dương bao la, hoàn toàn không có giới hạn.

“Điều này …”

Lăng Thành nhìn Tô Thanh Yên, trong lòng có chút bối rối. Tuy nhiên anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười nhạt nói: “Tô chưởng môn, tôi không thể ở đây, tôi còn có việc rất quan trọng phải làm.”

Mặc dù cô vô cùng xinh đẹp. Mặc dù vận may đào hoa này đến thực đột ngột. Nhưng bây giờ Lăng Thành thật sự không có thời gian để nói đến chuyện yêu đương. Trong đầu anh ngập tràn hình ảnh Tiêu Diệu Vân và Trần Huyền.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT