Lọc Truyện

Tuyệt Thế Thần Y - Tô Dương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nếu dùng táng tận lương tâm để miêu tả Lâm Húc Đông cũng chẳng hề quá đáng, quả thật là một tên cặn bã. 

Trong mắt anh ta chỉ có tiền, không có tình thân. Cho dù Lâm Khả Hy là em họ của anh ta cũng vậy, chỉ cần có thể đổi được lợi ích đều không sao hết. 

Anh ta chỉ nghĩ làm sao để đưa Lâm Khả Hy lên giường của Tề Vân Kiệt, vậy là anh ta sẽ có thể mua được biệt thự trên đỉnh Nguyệt Đinh với giá thấp nhất. 

Sau đó anh ta lại sang tay cho người khác là kiếm thêm được mấy chục triệu! 

Thấy Tề Vân Kiệt bỏ đi, ông cụ Lâm cũng bùi ngùi thở dài, tuyệt vọng tột độ. 

Ông ta vốn muốn kết thông gia với nhà họ Tề để nhà họ Lâm tiến thêm một bậc. Nhưng mà giờ đây tất cả đều hỏng bét. 

Ông ta oán trách chỉ vào Lâm Khả Hy: 

“Cô chẳng khác gì bố mẹ cô cả, đều đáng chết như nhau. Bọn họ khiến nhà họ Lâm xuống dốc, còn cô thì tàn nhẫn huỷ hoại cả nhà chúng ta!” 

Dứt lời, ông ta nổi giận đùng đùng quay lưng đi vào trong biệt thự. 

Đám họ hàng nhà họ Lâm cũng ủ rũ cúi đầu, ai về nhà nấy. 

Tô Dương và Lâm Khả Hy ra khỏi cổng biệt thự. 

Bọn họ chưa kịp lên xe đã trông thấy ba chiếc xe con của Tề Vân Kiệt đỗ ở cách đó không xa. Hoá ra bọn họ vẫn chưa rời đi. 

Thấy thế, Tô Dương lập tức đoán ra được, chắc chắn Tề Vân Kiệt vẫn chưa chịu từ bỏ ý định. 

Anh vội nói với Lâm Khả Hy: 

“Em đưa chìa khoá cho tôi, tôi sẽ lái xe…” 

Lâm Khả Hy cũng thầm cảm thấy có điều không ổn. Giờ này Tề Vân Kiệt vẫn chưa đi, kiểu gì cũng có chuyện. 

Tề Vân Kiệt thấy Lâm Khả Hy và Tô Dương đều lên xe mới ra lệnh cho tài xế: 

“Bảo hai xe kia chặn đứng đằng sau cái xe này, nghĩ cách đẩy nó đâm vào xe của chúng ta. Nhưng phải đảm bảo bắt họ chịu trách nhiệm bằng được cho tôi…” 

Tài xế gật đầu vội báo cho hai chiếc BMW còn lại. 

Tề Vân Kiệt lại nói tiếp: 

“Chỉ cần bọn họ đâm vào chúng ta, các anh lập tức xuống xe ném hết tiền mặt trong vali ở cốp xe cho tôi…” 

Tài xế kinh ngạc, tò mò hỏi: 

“Cậu chủ muốn ném đi sao?” 

Tề Vân Kiệt hừ lạnh một tiếng: 

“Đúng, phải ném đi! Con đường này do người trong khu biệt thự tự tu sửa, không có camera giám sát. Đến lúc đó chỉ cần gọi điện cho Đại Trương bên đội cảnh sát giao thông tới xử lý. Cứ nói là cốp xe bị đâm hỏng, tiền bị gió thổi bay hết. Tôi nhất định phải tính sổ với hai đứa chết tiệt này, khiến họ khuynh gia bại sản, kêu cha gọi mẹ tới bồi thường cho tôi!” 

Tô Dương khởi động chiếc Passat, mới lái được một đoạn đã nhìn ra ý đồ của Tề Vân Kiệt. 

Ba chiếc xe chia nhau áp sát hai bên, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, không ngừng khiêu khích anh. 

Tô Dương biết đối phương đang đợi anh chủ động tông vào họ. 

Nghĩ vậy, anh lập tức lái chậm lại, giữ khoảng cách đi theo đoàn xe của Tề Vân Kiệt. 

Thấy Tô Dương cứ chậm rãi đi theo như vậy, không có khả năng tông vào đuôi xe mình, Tề Vân Kiệt lập tức ra lệnh cho tài xế: 

“Sắp ra đường cái rồi, mau nghĩ cách đi, nhất định phải ép họ đâm vào xe mình trước khi ra đường cái…” 

Tài xế vốn đang chắn ngay trước xe của Tô Dương, thấy tình hình không ổn bèn dứt khoát nhường đường, giả vờ cho Tô Dương vượt lên trước. 

Ông ta vốn định chờ Tô Dương tăng tốc sẽ bất thình lình tăng tốc xông ra. Vậy thì dù Tô Dương có giảm tốc cũng không thể tránh khỏi va chạm. 

Quả nhiên, Tô Dương bắt đầu tăng tốc. 

Tài xế nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, đợi thời cơ chín muồi. 

Ông ta đánh mạnh tay lái, bỗng nhiên chuyển hướng. 

Nào ngờ, Tô Dương lại đạp mạnh chân ga tăng tốc hết cỡ. Xe ông ta vẫn chưa hoàn toàn chuyển hướng thì hai xe đã tông vào nhau rồi. 

“Uỳnh” một tiếng. 

Chiếc Passat đâm trúng vào góc đuôi xe Bentley. Tài xế đang lái chiếc Bentley giật nảy mình, hốt hoảng đánh tay lái. 

Ông ta không đánh còn đỡ. Đánh tay lái xong chiếc Bentley chợt bị lật lại, bị lực va chạm của chiếc Passat ảnh hưởng lập tức lao thẳng vào đường ống nước. 

Còn chiếc Passat chỉ bị vỡ đèn pha trước xe, còn lại đều không bị tổn hại gì. 

Hệt như mong muốn của Tề Vân Kiệt. 

Tuy cốp xe không bị đâm hỏng nhưng vẫn tự động bật mở khi xe bị lật. 

Tiền mặt bên trong rơi lả tả. Một cơn gió thổi qua cuốn phăng mấy tờ trăm tệ màu đỏ bay tứ tung. 

Người trên hai chiếc xe còn lại tức tốc lao xuống định tới cứu Tề Vân Kiệt. 

Tác dụng lớn nhất của xe sang chính là có hệ số an toàn tương đối cao. 

Ngay khi xe lật lại, dù bảo hộ trong chiếc Bentley đã bung ra, bảo vệ Tề Vân Kiệt không bị thương. Nhưng đầu anh ta vẫn bị đập trúng một mảng lớn. 

Anh ta chui ra khỏi chiếc Bentley, giơ tay ôm đầu. Máu tươi rỉ ra từ kẽ tay nhỏ xuống. 

Anh ta chỉ vào Tô Dương lớn tiếng mắng chửi: 

“Đồ khốn kiếp, xe của ông đây bị hỏng rồi, người cũng bị thương, tiền thì rơi mất sạch. Lần này mày không bồi thường, ông đây sẽ lấy mạng mày!” 

Tô Dương bật cười, không thèm xuống xe mà kéo cửa kính xuống nhìn Tề Vân Kiệt dính bẩn toàn thân ở bên cạnh cống nước: 

“Bây giờ cậu chủ Kiệt đã là kẻ sa cơ thất thế, sao vẫn còn mạnh miệng vậy hả? Chính các cậu chặn đường đổi hướng, đáng lẽ phải do các cậu chịu hết toàn bộ trách nhiệm chứ! Theo lý mà nói, cậu còn phải trả tiền sửa xe cho tôi nữa đấy. Nhưng mà hôm nay tâm trạng của tôi không tồi, miễn cho cậu cái này…” 

Con đường này không có camera giám sát, Tề Vân Kiệt lập tức lên tiếng: 

“Con mẹ nó, con mắt nào của mày nhìn thấy như vậy hả? Rõ ràng là mày đâm vào đuôi xe tao, chờ cảnh sát tới đi…” 

“Cảnh sát? Cậu làm tôi sợ quá đi mất…” 

Tô Dương vừa nói vừa giả bộ sợ sệt. 

Sau đó, anh ung dung chỉ vào kính chắn gió bằng thuỷ tinh: 

“Chắc cậu thủ Tề không ngờ chỗ này của chúng tôi có camera hành trình đâu nhỉ? Có cần vừa báo cảnh sát, vừa gọi cả cánh phóng viên tới không? Để xem cậu chủ Tề của chúng ta cố tình nguỵ tạo tai nạn giao thông như thế nào?” 

Nghe vậy, Tề Vân Kiệt không khỏi hoảng hốt. Anh ta toan tính đủ đường, lại không ngờ được xe của Lâm Khả Hy có camera hành trình. 

Thấy Tề Vân Kiệt không nói lời nào, Tô Dương còn cố tình chọc giận anh ta: 

“Nếu cậu chủ Tề không báo cảnh sát thì tôi đưa Khả Hy đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người trước nhé?’ 

Tề Vân Kiệt tức điên lên. Không thể báo cảnh sát, anh ta chỉ đành há mồm mắng chửi: 

“Cút, mau cút đi cho tao! Mày cứ chờ đấy, sớm muộn gì tao cũng chơi chết mày!” 

Tô Dương cười lạnh một tiếng: 

“Được, tôi chờ cậu!” 

Dứt lời, anh đóng lại cửa kính xe, lái xe đưa Lâm Khả Hy rời đi. 

Hôm nay là ngày buồn bực nhất của Tề Vân Kiệt từ lúc sinh ra đến giờ. Anh ta ôm đầu quát mắng đám tài xế và quản gia: 

“Một lũ vô dụng, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau nhặt tiền đi…” 

Bấy giờ bọn họ mới giật mình nhớ ra, đống tiền bị gió thổi bay đều là tờ trăm tệ. 

Lâm Khả Hy bị giày vò cả một ngày, sớm đã mệt mỏi từ lâu. Nhưng hôm nay lại là ngày sinh nhật đặc biệt nhất trong đời cô. 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT