Lọc Truyện

Tuyệt Thế Thần Y - Tô Dương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Lời nói của Tô Dương khiến mọi người xung quanh đồng loạt cười vang. 

Sao một thằng đàn ông ăn mặc rách rưới như ăn mày có thể lái Mercedes G Class được? 

Nhân viên tư vấn cũng không hề tức giận, lại đang muốn nịnh nọt Sài Song nên cố tình chế giễu Tô Dương: 

“Vậy thì chắc là anh hiểu rất rõ về Mercedes G Class nhỉ? Nào, nói ra cho chúng tôi học hỏi chút đi…” 

Tô Dương chưa kịp lên tiếng đáp lại đã có một nữ nhân viên tư vấn mới vào làm chưa lâu tốt bụng nhắc nhở: 

“Anh ơi, anh cứ kệ đi, đừng nói với bọn họ nữa. Anh sang bên kia xem đi, đừng đứng ở đây làm gì…” 

Nữ nhân viên tư vấn này rất tốt bụng. Cô ấy đang giúp Tô Dương giải vây. 

Tô Dương mỉm cười nhìn đối phương rồi lại nhìn sang nhân viên tư vấn kia, hỏi ngược lại: 

“Tại sao tôi phải nói cho anh nghe?” 

Nhân viên bán hàng bật cười nói: 

“Anh không hiểu đúng không? Nếu anh có thể giải thích rõ ràng về G Class, tôi sẽ sủa tiếng chó ngay tại đây cho anh xem, thế nào? Nếu không nói được thì mau cút ra khỏi đây đi, đừng để ảnh hưởng đến khách quý của chúng tôi chọn xe…” 

Dứt lời, anh ta còn quay sang nở nụ cười nịnh bợ với Sài Song. 

“Được, anh tự nói đấy nhé!” 

Tô Dương lập tức đồng ý. 

Ngay sau đó, anh quay lại nhìn chiếc Mercedes G500 4x4, bắt đầu giải thích dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người: 

“Mercedes cấp G là một trong những loại xe việt dã toàn địa hình có tính năng mạnh nhất thế giới…” 

Anh vừa dứt lời, Sài Song đã khinh bỉ nói: 

“Phí lời, cái này còn cần anh nói nữa à? Đứa trẻ ba tuổi cũng biết rồi! Mau nói cái gì hữu dụng đi!” 

Tô Dương không hề hoảng hốt, tiếp tục nói: 

“Mercedes cấp G là mẫu xe có nguồn gốc lịch sử sâu xa. Nó từng phục vụ quân đội Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai, có thể nói là tổ tiên của xe cấp G. Khi ấy, lãnh đạo quân sự tối cao của đế quốc thứ ba đã chọn nó làm phương tiện đi lại. Lúc duyệt binh ở thủ đô cũng lái Mercedes cấp G. Hiện tại trên thế giới vẫn có hơn hai mươi quốc gia coi Mercedes G Class là xe chỉ định dùng trong quân đội. Trong số đó có các nước châu Âu, đương nhiên cũng có rất nhiều nước châu Á…” 

Nhân viên tư vấn nghe Tô Dương ung dung giải thích, sững sờ ngơ ngác. Kỳ thực bản thân anh ta cũng không biết về lịch sử của dòng xe Mercedes cấp G. 

Tô Dương tươi cười nhìn anh ta hỏi: 

“Như vậy đủ chưa? Có cần tôi nói nữa không?” 

Mặc dù nhân viên tư vấn này đang chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng phản bác: 

“Mấy cái anh nói đều là chuyện từ đời tám hoánh nào rồi. Giỏi thì nói về công suất, tính năng của chiếc G500 này đi…” 

Tô Dương cười lạnh, khinh thường nói: 

“Cái đó có gì hay mà nói? Chẳng qua chỉ là bản 4.0 với động cơ V8. Trước đó loại động cơ này đã được đùng ở xe cấp S rồi, công suất cao nhất là 300 mã lực. Hộp số tự động tốc độ 4.7, dẫn động tất cả các bánh toàn thời gian. Trục bánh xe 10 tấc Anh. Chỉ có mấy cái này thôi, anh còn muốn tôi nói gì nữa? Nói về nội thất bên trong? Hay là bề ngoài? Đèn pha? Thế thì nhạt nhẽo lắm…” 

Anh vừa nói xong, nữ nhân viên tư vấn lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi: 

“Anh biết nhiều thật đấy! Có nhiều cái anh nói tôi cũng không biết đâu…” 

Còn nhân viên tư vấn kia mặt mũi tái mét. Anh ta không ngờ mình ngu ngốc chọc đúng người trong nghề. 

Thấy anh ta không nói lời nào, Tô Dương bật cười chế giễu hỏi: 

“Tôi nói xong rồi, đến lượt anh thực hiện lời hứa. Sủa tiếng chó đi…” 

Chắc chắn nhân viên tư vấn sẽ không sủa tiếng chó ngay trước mặt nhiều người như vậy. 

Anh ta đang nghĩ cách lấp liếm chuyện này thì Sài Song đứng bên cạnh bỗng âm trầm nói: 

“Thông tin kiếm từ trên mạng thì có gì mà khoe khoang. Anh muốn anh ta sủa tiếng chó hả? Tôi thấy người phải sủa là anh mới đúng…” 

Dứt lời, Sài Song vung đấm đánh thẳng về phía Tô Dương. 

Vừa rồi anh ta định đợi nhân viên tư vấn sỉ nhục Tô Dương một trận rồi mình mới ra tay. 

Nào ngờ Tô Dương lại giải thích rõ ràng cặn kẽ như vậy. 

Thấy Sài Song ra tay đánh người, Tô Dương cười lạnh. Xem ra đối phương đúng là kẻ không biết sợ chết. 

Nắm đấm của Sài Song sắp đánh trúng vào người Tô Dương, anh cũng đang định giơ tay đánh trả. 

Bỗng có một cánh tay đầy lông vươn ra từ sau lưng Tô Dương tóm lấy cổ tay Sài Song. 

Sài Song chưa kịp phản ứng lại, một nắm đấm to bằng cái bát đã đánh trúng mũi anh ta. 

“Bịch” một tiếng. 

Sài Song bị đánh ngã lăn ra ra đất. 

Giống hệt chỗ bị đánh lần trước. 

Hai dòng máu mũi dần chảy ra. 

Ngay sau đó, người đàn ông vừa ra tay đã đứng trước mặt Sài Song, khom người nắm chặt nắm đất dí sát tới, đồng thời hét ầm lên: 

“Fuck you!” 

Sau đó, người kia lại chỉ vào Tô Dương và nói với Sài Song: 

“Thầy ấy, sư phụ của tôi! Đánh thầy ấy, tôi đánh chết anh! Cút!” 

Tô Dương không ngờ người kia lại chính là Rupee. 

Lần trước ở ‘Hội chợ tuổi thọ’, y thuật của Tô Dương đã khiến Rupee cảm phục, sinh ra hứng thú dào dạt với Đông y. Anh ta mong được bái Tô Dương làm sư phụ, còn chạy tới học viện Đông y học tập. 

Hôm nay anh ta cũng tới đây chọn xe, nào ngờ lại gặp được Tô Dương. Anh ta vốn muốn tặng cho Tô Dương một niềm vui bất ngờ nên mới không tới chào hỏi trước, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này. 

Sài Song giãy dụa bò dậy, cô bạn gái đỡ anh ta đứng lên. Hai người thất tha thất thểu chạy ra cửa. Vừa bước tới cửa, Sài Song lập tức hồi sức, chỉ vào Tô Dương và người nước ngoài mắng chửi: 

“Hai thằng khốn nạn chúng mày đừng có đi đâu. Cứ chờ đấy, tao sẽ chơi chết chúng mày!” 

Thấy Sài Song vẫn chưa chịu thua, Rupee giả vờ định đuổi theo, doạ cho Sài Song cuống cuồng bỏ chạy. 

Rupee quay sang nhìn nhân viên tư vấn, giơ nắm đấm doạ nạt: 

“Anh, muốn đánh, đánh sư phụ tôi à? Tôi đánh với anh!” 

Nhân viên tư vấn vốn là một kẻ mắt chó khinh thường, thấy Rupee là người nước ngoài, lại còn hung dữ như vậy, không khỏi hốt hoảng đáp: 

“Không, tôi không có ý đó. Tôi không đánh…” 

Trông thấy nhân viên tư vấn tỏ vẻ sợ hãi, Rupee mới nhìn sang Tô Dương, học diễn viên trên phim truyền hình cổ trang chắp tay nói: 

“Sư phụ, con là Rupee. Người còn nhớ không?” 

Tô Dương nhìn động tác buồn cười của anh ta, cười phá lên. 

“Nhớ, sao tôi có thể quên anh được?” 

Nghe thấy Tô Dương nói thế, Rupee lại càng vui sướng, hào phóng chỉ vào chiếc Mercedes G Class: 

“Chiếc này, con mua, tặng kính người, sư phụ!” 

Rupee vốn muốn nói là kính tặng, nhưng mới học tiếng nên vẫn chưa quen, nói nhầm thành tặng kính. 

Tô Dương chỉ biết Rupee là bác sĩ, điều kiện tài chính không tồi. Nhưng anh không hề biết rằng, gia tộc của Rupee ở Mỹ không phải là một gia tộc tầm thường. 

Tô Dương thấy Rupee to con ăn nói lắp bắp, không nhịn nổi cười bèn bảo: 

“Tôi có tiền rồi, anh cứ giữ lại tiền cưới một cô vợ mũm mĩm đi…” 

Dứt lời, anh vẫy tay với nữ nhân viên tư vấn kia: 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT