Lọc Truyện

Tuyệt Thế Thần Y - Tô Dương

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Người hối hận nhất chính là nhân viên tư vấn lúc đầu, tiếc tới mức xanh cả ruột. Rõ ràng là một đơn hàng lớn, lại chỉ vì cái miệng đê tiện của mình, khinh thường người khác nên mới để vuột mất. 

Nữ nhân viên kia vội vàng đi tới, tươi cười nói: 

“Bây giờ chiếc xe này đang có ưu đãi. Lát nữa tôi sẽ xin giám đốc xem có thể cộng thêm điểm cho anh không…” 

Tô Dương không cần nghĩ ngợi liền đáp: 

“Có thể xin thêm ưu đãi với điểm cộng, nhưng mà tôi không cần đâu. Tôi tặng cô, coi như là phí phục vụ!” 

Nữ nhân viên tư vấn nghe xong, kinh ngạc không nói nên lời. 

Những ưu đãi và điểm cộng này phải lên tới hơn trăm nghìn tệ. Người đàn ông này giàu tới vậy sao? 

Mặc dù cô ấy mới đi làm không lâu nhưng cũng đã gặp đủ kiểu ông chủ tới mua xe. Nhưng trước giờ chưa từng có ai hào phóng như Tô Dương. 

Đương nhiên, không phải đối với ai Tô Dương cũng hào phóng như vậy. Chủ yếu là lòng tốt của cô gái này đã khiến anh cảm động. 

Tô Dương vừa mới nói xong. 

Chợt nghe thấy hai tiếng tát tai giòn giã vang lên bên cạnh. 

Anh quay lại trông thấy nhân viên tư vấn lúc đầu đang tự tát mình hai cái thật mạnh. 

Anh ta dùng không ít sức, đánh tới mức mặt mũi đỏ rần. 

Anh ta quá căm hận cái miệng thối của mình, tại sao lại ngu ngốc như vậy! Cơ hội kiếm được nhiều tiền đã vuột mất rồi. 

Anh ta không tự tát mình còn đỡ. Tô Dương vốn đã ngó lơ anh ta, nhưng lần này lại phải chú ý tới. 

Anh bật cười hỏi: 

“Vừa rồi anh đánh cược thua nhỉ, phải sủa tiếng chó đi chứ? Tôi không làm khó anh đâu, sủa mười tiếng là được rồi!” 

Nhân viên tư vấn khó xử nhìn Tô Dương. 

Nhưng Tô Dương chẳng mềm lòng. Gặp phải những kẻ mắt chó khinh người như anh ta thì phải mạnh tay dạy dỗ. 

“Sủa!” 

Rupee đứng cạnh bỗng hô lên một tiếng. 

Giọng nói của anh ta rất to, doạ Tô Dương giật nảy mình. 

“Gâu gâu gâu…” 

Nhân viên tư vấn bị Rupee doạ sợ, vội sủa rối rít. 

Không nhiều không ít, vừa đủ mười tiếng. 

Đây coi như là cái giá phải trả cho cái miệng ngu dốt của anh ta! 

Sau khi làm xong thủ tục mua xe đã đến xế chiều. 

Tô Dương và Rupee ra khỏi cửa hàng 4S. Vừa ra ngoài, Rupee đã nói với Tô Dương bằng thứ ngôn ngữ hỗn tạp: 

“Sư phụ, con tới Học viện Đông y rồi. Nhưng mà con không hiểu cái bọn họ giảng, toàn là lý thuyết thôi. Người dạy con đi…” 

Tô Dương bật cười nghĩ, bảo Rupee tới học viện Đông y đúng là làm khó anh ta. 

Anh nhìn Rupee hồi lâu, chợt nảy ra một ý tưởng. Nhưng chuyện này vẫn chưa ổn thoả, anh còn phải chờ một chút. 

Nghĩ vậy, anh bèn nói với Rupee: 

“Anh đừng vội, ít nhất anh cũng phải nhận biết được các loại thuốc Đông y, biết mỗi loại dùng để làm gì. Anh cứ về học trước đi, mấy hôm nữa tôi sẽ tới tìm anh sau…” 

Nghe Tô Dương nói vậy, Rupee với gật đầu đồng ý. 

Đợi Rupee đi khỏi, Tô Dương lập tức lái chiếc G Class tới công ty Hoàn Á. 

Sắp đến giờ tan tầm, anh không lên tầng nữa. 

Anh xuống xe, đi dạo quanh cổng chính. 

Bỗng có một chiếc Buick màu trắng cũng đỗ lại trước cổng. 

Một người đàn ông bước ra khỏi xe. 

Anh ta có vóc dáng bình thường, đeo kính mắt, trông có vẻ nhã nhặn lịch sự. 

Xem ra là kiểu trai ngoan vô hại. 

Quan trọng là anh tay còn đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi. 

Vừa bước xuống xe, anh ta đã vội cẩn thận sửa sang áo vest trên người. 

Trông dáng vẻ anh ta khá căng thẳng, Tô Dương tò mò hỏi: 

“Anh đợi ai đấy?” 

Người đàn ông đeo kính nhìn sang, tự tin ngút trời nói: 

“Chờ vợ tương lai của tôi. Hôm nay tôi tới để tỏ tình với cô ấy!” 

Giọng nói của anh ta là giọng thành thị điển hình. 

Tô Dương thuận miệng hỏi thêm một câu: 

“Cô ấy tên gì?” 

“Lâm Khả Hy!” 

Người đàn ông đeo kính nói tới đây, khoé miệng không kìm được nhếch lên. 

Anh ta là ông chủ của một công ty nhỏ gần đó chỉ có bảy tám người. 

Anh ta quen biết Lâm Khả Hy từ lâu, cũng yêu thầm cô suốt bấy lâu nay. 

Mấy ngày trước, Lâm Khả Hy có cười với anh ta một cái. Thế là anh ta tưởng bở cô cũng thích mình. 

Nghe thấy đối phương nói tên của Lâm Khả Hy, Tô Dương rất muốn cười. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! 

Người đàn ông đeo kính nhìn Tô Dương mấy cái, cũng hỏi lại: 

“Thế anh đang chờ ai?” 

Tô Dương nghiêm túc đáp: 

“Chờ vợ của tôi!” 

“Cô ấy tên gì?” 

Anh ta tiếp tục truy hỏi. 

“Lâm Khả Hy!” 

Tô Dương nói xong còn nhướng mày nhìn đối phương một cái. 

Người đàn ông đeo kính lập tức sửng sốt, tức giận nói: 

“Anh nói vớ vẩn gì vậy? Cô Lâm vẫn chưa kết hôn mà…” 

Dứt lời, anh ta lại nhìn quần áo trên người Tô Dương, cố ý ưỡn ngực thẳng lưng, kiêu ngạo nói: 

“Tôi biết anh đang đùa với tôi thôi. Đương nhiên cô Lâm cũng sẽ không nhìn trúng loại như anh đâu, mau từ bỏ ý đồ đi!” 

Đối phương vốn đang tràn trề tự tin, chợt thấy chiếc Mercedes G Class đỗ bên cạnh, không khỏi lo lắng hỏi: 

“Chiếc xe này là của anh à?” 

Tô Dương lắc đầu đáp: 

“Không phải!” 

Nghe thấy thế, người đàn ông đeo kính thầm yên tâm. 

Anh ta ưỡn ngực, nghiêm trang nói: 

“Tôi đoán là anh không có khả năng mua được chiếc xe đắt như vậy rồi mà! Đến cả tôi còn chẳng có xe tốt như thế, sao anh có thể có được…” 

Tô Dương dở khóc dở cười nhìn anh ta. 

Tự tin! 

Tự tin một cách khó hiểu! 

Công ty Hoàn Á bắt đầu tan làm. 

Người trong công ty lục tục đi ra ngoài. 

Nhưng khi nhìn thấy hai người họ đang đứng cạnh nhau, nhiều người đều hiếu kỳ nhìn thêm vài lần. Nhất là người đeo kính còn đang ôm một bó hoa tươi. 

Khi Lâm Khả Hy chen chúc với mấy nhân viên đi ra, người đàn ông đeo kính vội vàng sửa sang đầu tóc rồi chạy tới. 

Lâm Khả Hy vốn không nhìn thấy anh ta, đột nhiên anh ta xuất hiện trước mặt doạ cô sợ hết hồn. 

“Cô Lâm tan làm rồi đấy à?” 

Lâm Khả Hy ngượng ngùng nhìn anh ta một cái, khẽ gật đầu rồi đi tiếp. 

Người đàn ông đeo kính vội vàng theo sau. Trông thấy ánh mắt này của anh ta, Lâm Khả Hy đã hiểu anh ta có ý gì. 

“Cô Lâm, tôi muốn mời em ăn tối, được không?” 

Người đàn ông đeo kính vừa thốt ra một câu đã bị Lâm Khả Hy lạnh lùng từ chối: 

“Xin lỗi anh, tôi không có thời gian. Sau này anh cũng đừng mời tôi ăn cơm nữa!” 

Lâm Khả Hy từ chối thẳng thừng. 

Cô đã quen với việc từ chối người khác theo đuổi, không biết đến nay đã từ chối bao nhiêu lần… 

Nào ngờ người đàn ông đeo kính lại nói: 

“Tôi thấy hôm nay cô Lâm không lái xe đi làm, để tôi đưa em về nhà được không?” 

Lâm Khả Hy ghét nhất loại người dây dưa không chịu buông, bực bội hỏi: 

“Chẳng lẽ tôi không tự tìm thấy nhà mình à? Sao phải cần người đưa về?” 

Người đàn ông đeo kính không biết phải tiếp lời như thế nào. 

Anh ta chợt nhớ tới mình vẫn đang ôm hoa, bèn đưa Lâm Khả Hy: 

“Tôi tặng em!” 

Lâm Khả Hy bất đắc dĩ nói: 

“Xin lỗi, tôi không cần. Anh tặng cho người khác đi…” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT