Hắn còn chưa kịp đụng vào Sở Hạ Vũ, phần bụng đột nhiên truyền tới cơn đau, cả người bay thẳng ra.
“Ngay cả người phụ nữ của tao mà mày cũng dám động vào, đúng là chán sống!”
Lâm Hữu Triết giẫm lên đầu tên mặt sẹo, giọng điệu lạnh băng.
Anh vẫn luôn đứng ở trong đám người quan sát quá trình tiến triển của sự việc, không ngờ ở Giang Thành nhỏ bé lại có người coi thường luật pháp, dám làm chuyện xấu giữa ban ngày như thế.
May mà anh ở đây, nếu không thì không thể tưởng tượng được kết cục của Sở Hạ Vũ sẽ ra sao.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?”
Tên mặt sẹo điên cuồng gào thét.
Lâm Hữu Triết không nói lời nào, chỉ ra sức dùng lực ở dưới chân.
Lúc đầu, tên mặt sẹo còn có thể chống đỡ được không chịu hé răng, nhưng lực càng lúc càng gia tăng, hắn không chịu đựng được nữa mà kêu gào thảm thiết.
“Dừng, dừng lại đi, đầu của tôi sắp nứt ra rồi!”
Hắn không ngừng vỗ vào chân của Lâm Hữu Triết, tha thiết cầu xin.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết thoáng qua vẻ tàn độc, cuối cùng vẫn nhấc chân lên.
Nếu không phải Sở Hạ Vũ và Lâm Tâm Nhi có mặt ở đây thì vừa nãy anh đã giẫm một cú thật mạnh, dám động vào giới hạn của anh thì dù chết một nghìn lần cũng không đủ.
“Cút!”
Anh đạp mạnh vào ngực hắn, sau đó liếc mắt nhìn sang: “Hạ Vũ, em không bị dọa sợ chứ?”
“Em không sao, chúng ta mau đi thôi!”
Sở Hạ Vũ vẫn cảm thấy lo lắng, kéo Lâm Hữu Triết muốn rời khỏi đây.
Lâm Hữu Triết đã nhập ngũ tám năm, biết đánh đấm cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng xã hội này không phải chỉ dựa vào việc đánh nhau là có thể giải quyết mọi chuyện, tên mặt sẹo dám hoành hành ngang ngược ở đây, chứng tỏ phía sau còn có người chống lưng, nếu bây giờ không đi, e là sẽ không còn cơ hội rời đi nữa.
Chờ đến lúc ba người Lâm Hữu Triết đã đi xa, tên mặt sẹo lập tức bò dậy, điên cuồng giẫm đạp đám đàn em một trận.
“Đám phế vật vô dụng, bình thường ăn uống vui chơi thì giỏi lắm, đến lúc quan trọng lại giả chết với ông đây!”
“Nhiều người như vậy mà không đánh lại được một người, lại còn hại tao bị đánh, tao nuôi lũ vô dụng chúng mày có tác dụng gì hả?”
Một tên đàn em trong đó ôm đầu kêu gào thảm thiết: “Anh mặt sẹo, không phải bọn em vô dụng, mà là tên đó đánh ghê quá, bọn em còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh trúng rồi!”
“Mẹ kiếp!”
Tên mặt sẹo lại đá mạnh vào tên kia.
“Hắn có đánh nhau giỏi đến mức nào, đánh được mười người, liệu có đánh được hai mươi, năm mươi người không? Cử người đi theo dõi bọn chúng, những người khác đi theo tao gọi người tới giúp, tao mà không giẫm nát đầu của thằng đó thì tao không tên là anh mặt sẹo nữa!”