Lọc Truyện

Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở - Tống Dật Nhiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bước chân của Tống Dật Nhiên quá nhỏ, chân của Lăng Dục Thần thì lại dài hơn cô gần gấp đôi, dáng vóc của cả hai quá đối lập, hắn ta đi vài bước, bản thân chân của Tống Dật Nhiên phải chạy bước nhỏ mới có thể khó khăn mà đuổi theo hắn. Cánh tay của cô bị hắn nắm chặt ở phía trước, chỉ sợ cô còn không mau đuổi theo kịp hắn sẽ biến thành hắn kéo lê cô trên đường.

Đi được một lúc sau, bọn họ cùng nhau đứng lại trước cửa của một căn phòng vip khác được sắp xếp ở cuối dãy hành lang rộng lớn, căn phòng này quả thực mà nói đối với mấy căn phòng vip ở đằng kia có chút khác biệt, khác biệt lớn nhớ có thể nói chính là kích thước, to lớn đến lợi hại, bên trong hẳn có thể chứa đựng cả một căn phòng nghỉ không?

Tống Dật Nhiên: "Có thể buông tay rồi!" Cô nhìn thấy Lăng Dục Thần có ý định đi vào bên trong, cô liền lấy hết dũng khí liều mạng kéo tay của hắn lại nói.

Thật ra nếu hắn ta không phải người của Lăng Thị thì hôm nay cô có thể bán mạng cho hắn, nhưng hiện tại, Lăng Dục Thần, hắn ta là người Lăng Gia, đức cao vọng trọng, loại người như cô được hắn cứu thế này thì xem như nói hôm nay cô bước chân ra đường đạp phải phân cũng không có gì là quá đáng.

Chuyện đến đây là được, kết thúc nhanh một chút cũng tốt cho cả cô và hắn.

Lăng Dục Thần: "Cô nói cái gì?" Hắn nheo mắt khó chịu nhìn chầm chầm vào Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Tôi trước đó cứu anh một mạng, anh hiện tại cứu tôi một mạng, chúng ta xem như không ai nợ ai." Cô rất sợ hắn ta, cô đến nói chuyện cũng chính là không muốn nhìn đến hắn.

Lăng Dục Thần: "Cô nghĩ cô là ai...cứu tôi? Chi bằng cô nói người cô cứu chính là hai mươi tên cặn bã lúc đó thì đúng hơn." Hắn tự mình khinh bỉ bản thân lại có thể vì một câu nói vô tình kia của Tống Dật Nhiên làm cho ngứa miệng không thôi.

Tống Dật Nhiên: "Anh!...Được anh nói gì cũng được, cảm ơn anh lúc nảy cứu tôi, đã được hay chưa?" Cô tức giận khi bị anh ta không ít hơn mấy lần phủ nhận chuyện cô đã làm, còn muốn nói lại thêm gì đó nhưng lại chẳng thể dám nói ra, cô cúi đầu nhìn xuống đất cũng không muốn nhìn hắn ta nói ra một câu.

Bản thân  Tống Dật Nhiên cô khi đó có chút bất mãn  tên chết tiệt này chính là do cô cứ vậy mà năm lần bảy lượt phủ nhận tâm ý của cô. Nhưng khi đó thì chính là khi đó, hiện tại cô mới nhận ra, hóa ra kẻ hề trong câu chuyện này lại chính là bản thân Tống Dật Nhiên cô, hắn ta là người độc ác như thế nào lúc nãy cô còn nhìn không ra hay sao, hắn nói đúng cô hôm đó chính là một lần liền có thể cứu hai mươi người mới đúng.

Lăng Dục Thần: "Trí nhớ kém nhỉ, lúc nãy cô còn hứa gì quên mất rồi sao?" Hắn nghiêng đầu cười như không, như là đang lo sợ Tống Dật Nhiên đã quên mất lúc nảy bản thân đã nói những gì hắn liền nhắc lại với cô một lần.

Tống Dật Nhiên: "Tôi...anh nói điều kiện đi! Chí ít lúc này rồi phải cho tôi biết điều kiện chứ !" Cô không muốn lại tiếp tục dong dài với hắn liền dứt khoát nói.

Lăng Dục Thần: "Gả cho tôi!" Hắn tỉnh như không nhàn nhạt nói.

Tống Dật Nhiên: "Anh điên rồi sao?!...Đừng nghĩ nữa, không thể có đâu." Giọng của cô vì bất ngờ mà có chút hốt hoảng, nhưng sau đó cô vẫn là dứt khoát từ chối.

Tống Dật Nhiên vùng vẫy muốn thoát ra khỏi cánh tay to lớn đang siết chặt tay cô kia, nhưng chỉ trách sức lực của bản thân có chút không bằng hắn ta liền qua một lúc lại cảm thấy đau nhức không ngừng.

Lăng Dục Thần: "Cô từ lúc nảy đã không còn quyền từ chối nữa rồi..." Hắn nhìn thấy hành động không còn ngoan ngoãn của Tống dật Nhiên liền không khỏi khó chịu.

Lăng Dục Thần: "Đừng nghĩ bản thân quá cao sang...tôi chỉ là cần một người vợ...tôi nghĩ thứ cô cần là tiền nhỉ?" Giọng nói của hắn bỡn cợt trào phúng nói ra với Tống Dật Nhiên.

Lăng Dục Thần: "Là làm ăn bình đẳng đôi bên cùng có lợi, thế nào?" Hắn thấy Tống Dật Nhiên im lặng chỉ đưa đôi mắt căm hận kia mà trừng trừng nhìn hắn hắn liền nói thêm một câu.

Tống Dật Nhiên: "Không thể nào!" Cô thừa lúc Lăng dục Thần không để ý đến cô liền mất cảnh giác, Tống Dật Nhiên vung tay nhẹ nhàng nhanh chóng thoát khỏi cánh tay kia của Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Được thôi...mẹ của cô..." Hắn có chút bất ngờ, nhưng sau đó vẫn không có ý định kéo cô lại, hai tay thong thả để vào túi quần, nhìn thấy Tống Dật Nhiên đi lướt qua hắn ta hai bước liền lên tiếng.

Tống Dật Nhiên: "Không được động đến bà ấy!" Giống hệt như tâm nguyện của Lăng Dục Thần, cô vừa nghe đến hắn ta muốn động đến mẹ của cô, cô liền không nhịn được mà quay lại đứng trước mặt của hắn.

Lăng Dục Thần: "Có hiếu thật nhỉ? Vậy thì tốt bụng thêm một chút, giúp bà ấy giữ lại cái mạng già đi." Hắn khóe môi nhếch lên tạo nên đường cong phi thường đẹp đẽ, hắn nghiêng đầu ghé sát vào tai đỏ ửng kia nói như thì thầm với Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Anh...độc ác bỉ ổi thật!" Cô nghe thấy câu nói kia của Lăng Dục Thần liền không khỏi cảm thán.

Lăng Dục Thần: "Cô hiện tại mới nhận ra...không phải có chút muộn sao?" Giọng nói của hắn ban nảy có bao nhiêu là bỡn cợt bao nhiêu là trào phúng, thì ngay lúc này mọi thứ gần như biến mất, hắn chỉ còn lại sự thất vọng vô hình nào đó đang dần trào dâng trong thâm tâm, khó lòng giải thích.

Lăng Dục Thần nghe người khác nói rất nhiều mấy câu nói thế này hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy tức giận, ngược lại hắn còn cảm thấy như thể người khác đang tân bốc hắn, nhưng hiện tại có trời mới biết sau khi Lăng Dục Thần nghe được mấy lời nói này từ miệng của Tống Dật Nhiên, thâm tâm hắn có bao nhiêu là tức giận, bao nhiêu là thất vọng.

Tống Dật Nhiên: "..." Cô cũng hết cách, cô như thể vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại không biết lại phải tiếp tục nói với tên khốn kiếp trước mặt cái gì thì mới đúng.

Lăng Dục Thần: "Ngày mai, tôi đợi cô ở nhà hàng cạnh thư viện Lục Châu...đến hay không thì tùy cô." Hắn cũng mất đi cao hứng lúc nảy liền muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện đã không còn mấy vui vẻ này.

Lăng Dục Thần ném cho Mễ Giai Kỳ đã làm xong việc đang đi đến, nói một câu ra sau đó liền để Tống Dật Nhiên một mình đứng lại ngay ngốc một mình ở trước cửa căn phòng vip kia.

Lăng Dục Thần: "Về nhà!" Hắn nói với Mễ Giai Kỳ.

Trình Biên: "Này! Tên cặn bã này, người kia là cô gái cứu cậu sao?" Anh còn chưa đi khỏi nơi có Tống Dật Nhiên liền không còn tự chủ được tính tò mò nữa mà nhanh chóng hỏi.

Trình Biên: "Tôi thấy cậu cũng không phải thiếu người, sao lại ép cô ấy làm gì?" Anh khó hiểu tiếp tục đi bên cạnh của Lăng Dục Thần miệng hỏi không ngừng.

Lăng Dục Thần: "Maggie sao cô còn theo tôi?" Bước chân của hắn đột ngột dừng lại, hắn quay đầu về phía sau chau mài hỏi Mễ Giai Kỳ đang đi theo ở phía sau.

Mễ Giai Kỳ: "Ngài đưa chìa khóa xe cho tôi bảo đưa ngài về nhà?" Cô khó xử vừa nhìn Trình Biên như cầu cứu vừa nhìn Lăng Dục Thần nói.

Lăng Dục Thần: "Tôi bảo cô đưa cô gái ngốc kia về nhà!"  Hắn lúc này nhịn không được hét lớn.

Mễ Giai Kỳ: "Vậy ngài..." Cô khó hiểu muốn hỏi lại hắn.

Thông thường đều là do cô đưa hắn về nhà riêng ở trung tâm thành phố, hôm nay hắn lại đưa cho cô chìa khóa xe riêng của hắn thế này quả thực là làm cho cô có chút khó xử.

Lăng Dục Thần: "Tên điên này đưa tôi về là được." Hắn quay người bỏ đi, chỉ tay về hướng của Trình Biên nói vọng lại một câu.

Mễ Giai Kỳ: "Tôi hiểu rồi!" Cô như hiểu ra liền đáp lại một câu rồi quay lại chỗ ban nảy để đón Tống Dật Nhiên.

Lăng Dục Thần: "Cậu nếu muốn vứt thời gian hỏi chuyện phiếm, chi bằng tìm giúp tôi tư liệu về cô gái kia..." Hắn không trả lời mấy câu hỏi của Trình Biên, chỉ nói lại.

Trình Biên: "Tôi biết ngay mà, cậu thì có bao giờ là tốt."

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT