Lọc Truyện

Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở - Tống Dật Nhiên

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lăng Dục Thần hắn cũng không phải dạng thần thông quảng đại như người bói toán, làm sao biết được chuyện của nhà người khác thế nào, chỉ là hắn nhìn thấy bản thân Tống Dật Nhiên kia phải đi đến nơi này làm việc, lại còn sống ở cái khu ổ chuột kia nhất định là gia đình có chút khó khăn.

Còn nói đến hai cái bánh nướng khi đó hắn nhìn thấy trên đường từ cái hẻm đi ra còn nghi ngút khó liền nghĩ là cô ở cùng với người khác, còn là phụ mẫu hay là ai thì chính là do đoán bừa mà ra.

Trình Biên: "..." Anh nghe xong câu trả lời kia của Lăng Dục Thần như thể là đang muốn lừa người vậy.

Lăng Dục Thần hắn đoán mò? Vậy mà lại trúng ngay tâm điểm?

Lăng Dục Thần: "Là ai mang cô ta vào phòng vip đó? Ngày mai cậu dọn luôn cả người đó đi cùng với Phó Thiếu Tường đi." Hắn không biết sau đó lại suy nghĩ thêm cái gì liền nói lại với Trình Biên.

Trình Biên: "Đều nghe theo cậu...nhắc mới nhớ, tên Phó Thiếu Tường kia là con trai út của nhà họ Phó, cậu làm như vậy không sợ phật lòng họ sao?" Anh nhỏ giọng nghiêm túc hỏi qua Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Giết tên súc sinh kia cũng giống như tôi giúp lão già họ Phó đó loại trừ được một tên nghịch tử, phá gia chi tử, thì đừng nói là trách, nói không chừng lúc ông ta nhận được xác của tên đó còn vui mừng chạy đến vẩy đuôi với tôi." Lăng Dục Thần nhàn nhạt trả lời.

Trình Biên: "..." Anh lúc này chỉ còn cách khâm phục khẩu phục mà lắng nghe.

Đúng là Lăng Dục Thần, nếu nói có ai đó rất độc ác lại còn bỉ ổi khó lường thì nhất định chính là đang nói đến Lăng Dục Thần không sai ở đâu được!

Sau khi nhận lệnh từ Lăng Dục Thần, rất nhanh sao đó Mễ Giai Kỳ đã có mặt tại chổ cũ. Bước chân của Mễ Giai Kỳ chầm chậm đi tới, Tống Dật Nhiên ngay lúc này vô hại đến đáng thương.

Cô ngồi gục xuống cạnh vách tường căn phòng được lắp phía bên ngoài một lớp sơn tường bằng nhung màu đỏ đẹp mắt. Tống Dật Nhiên không còn khóc như lúc nảy, gương mặt của cô ngay lúc này bình tĩnh đến lạ thường. Nếu không phải là người hiểu biết trong chuyện này, Mễ Giai Kỳ suy cho cùng chỉ cho rằng cô gái này đang ngồi đợi một ai đó.

Suy nghĩ một lúc sắc trời cũng đã bắt đầu đậm màu hơn khi nãy không ít là bao nhiêu. Mễ Giai Kỳ bước gần đến nơi Tống Dật Nhiên đang ở kia nhỏ giọng.

Mễ Giai Kỳ: "Tôi có thể gọi cô đây là..." Giọng nói của cô vừa cẩn trọng vừa đơn thuần ấm áp, hoàn toàn như mất đi hết mấy loại âm thanh sắc bén như trong lúc trò chuyện cùng với Lăng Dục Thần, có chăng là vì trước mặt của Mễ Giai Kỳ lúc này suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái vô hại, đáng thương.

Mễ Giai Kỳ cẩn thận đến gần bước chân ngày càng nhỏ, sau đó thì dừng lại hẳn trước mặt của Tống Dật Nhiên.

Chính là bởi vì bản thân của Mễ Giai Kỳ đã có qua một lần tìm hiểu qua cô gái trước mặt này, mặc dù vẫn chưa phải là tra khảo gì nhưng xem như cô cũng biết được Tống Dật Nhiên trước mặt hoàn toàn là một động vật bé nhỏ vừa mềm mềm vừa hiền hòa, hoàn toàn không có móng vuốt, không đáng sợ.

Tống Dật Nhiên: "Tống Dật Nhiên..." Giọng của cô nhàn nhạt vang lên.

Lúc ban đầu Tống Dật Nhiên còn đang ngồi trong tư thế gối đầu lên chân, nhưng vì âm thanh bước chân của ai đó đi đến vừa nhẹ nhàng vừa cẩn trọng như vậy lại đâm ra lại khiến cho Tống Dật Nhiên không khỏi lo sợ kia lại là Lăng Dục Thần đó.

Cô lại một lần nữa lo sợ ngước mặt lên nhìn chầm chầm vào đôi chân đang đi đến kia mà không khỏi yên tâm thở phào nhẹ nhõm, dẫu sau ngay lúc này đây, người đang đi đến kia hoàn toàn không phải như cái người mà Tống Dật Nhiên cô đang nghĩ đến kia.

Mễ Giai Kỳ: "À được rồi! Tống tiểu thư..." Cô nhẹ nhõm không ít.

Lúc ban đầu cô vẫn còn đang lo lắng rằng Tống Dật Nhiên cô ấy sẽ vì Mễ giai Kỳ cô là người của Lăng Dục Thần mà Tống Dật Nhiên sẽ không quan tâm để ý đến cô, nhưng xem ra phía sau ánh mắt vô hồn của Tống Dật Nhiên lúc này đây, vẫn còn có chút tâm tình, có chút để ý đến lời nói cùng hành động của Mễ Giai Kỳ cô.

Tống Dật Nhiên: "Đừng có gọi tôi là Tiểu thư...gọi tên là được." Cô còn chưa đợi được Mễ Giai Kỳ nói xong câu nói kia, cô liền lên tiếng chặn lại.

Ở nơi này, Tống Dật Nhiên cô suy cho cùng cũng chỉ là một phục vụ nhỏ được dùng để hầu rượu cho khách hàng không hơn không kém, làm gì có tư cách chấp nhận nổi hai chữ tiểu thư kia của Mễ Giai Kỳ.

Nói đi cũng phải nói lại, thật ra mà nói nếu là vị tiểu thư của gia tộc nào đó, nói không chừng chính ngay lúc này lại chẳng phải bơ vơ một mình như Tống Dật Nhiên cô đây. Một mình chờ đợi, chờ đợi kỳ tích sẽ xảy ra, chờ đợi có một ông bụt nào đó có thể xoay chuyển được tình hình mà cứu vớt cuộc sống này của Tống Dật Nhiên cô.

Cô thà rằng làm trâu làm ngựa trả nợ cho hắn ta cũng không sao, nhưng gả cho hắn ta thì chẳng bằng là nói Tống Dật Nhiên cô là đang muốn lấy thân mình hiến gả cho giặc nước bên, biết rõ là chẳng thể sống thọ được nhưng vẫn phải nghe theo sự an bài của số mệnh mà chẳng thể nào có cách chối cãi.

Mễ Giai Kỳ: "Được thôi, cô Tống!" Cô nghe nghe được sự bất mãn trong câu nói không mang chút biểu cảm của Tống Dật Nhiên, cô liền nhỏ giọng chiều theo nói lại một lần nữa.

Cô gái họ Tống này trong trí nhớ lần đầu gặp mặt cô có chút đặc biệt. Mễ Giai Kỳ còn nhớ là khi đó trong cái hẻm nhỏ chật hẹp, đầy mấy bức tường cao lớn đan xen nhau, tạo nên một không gian nhỏ hẹp bức bách, trong cái nắng cùng với hơi nóng của những ngày đỉnh điểm của mùa hè này lại càng thêm khiến cho người khác bước vào đấy liền không lâu sau đó mồ hôi trên lưng đã nhễ nhại, lúc sau ướt đẫm một mãn, vậy mà có một cô gái lại hệt như chẳng ngại ngùng gì mà đứng đó hồi lâu sau đó còn lo chuyện bao đồng của người khác.

Bản thân cứ nghĩ đã cứu Lăng Dục Thần khỏi sự đe dọa của hai mươi tên côn đồ kia, nhưng sự thật lại chính là phủ phàng như vậy, người mà cô cứu được không ngờ lại chính là ngược lại.

Khi đó cô còn nhớ, lúc Mễ Giai Kỳ cô bước đến nơi đó đã thì đã nhìn thấy Tống Dật Nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Lăng Dục Thần kia không ngừng đòi tiếng "Cảm ơn" từ Lăng Dục Thần, khi không được còn tức giận lầm bầm mắng hắn một câu.

Ấn tượng của Mễ Giai Kỳ khi đó đối với Tống Dật Nhiên có chút đặt biệt kính nể, đến cả cô đã đi theo hắn lâu đến như vậy còn chưa bao giờ dám đòi hỏi Lăng Dục Thần một thứ gì.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Tống Dật Nhiên thì lại không ngừng cảm thấy có lẻ cô gái này đã có tám phần là hối hận rồi, đúng ra khi đó cô chỉ cần đi ngang qua cái hẻm nhỏ đó, chỉ thêm một bước chân có lẻ sự việc đã có thể sẽ không tồi tệ như hiện tại.

Mễ Giai Kỳ: "Cô Tống hiện tại là muốn đi về nhà hay là đi đâu ạ?" Cô ban đầu chỉ là nhận lệnh phải hộ Tống Tống Dật Nhiên an toàn về đến nhà của cô, nhưng xem tình hình hiện tại, lại chẳng phải là Tống Dật Nhiên nên tìm một nơi nào đó giải quyết trước tâm tình hay sao?

Thật ra thì Mễ Giai Kỳ cô có thể trốn một lúc để phá lệ một lần chở cô đi, dẫu sao thì sau này vẫn xem như Tống Dật Nhiên sẽ là thiếu phu nhân của cô, nhất định Lăng Dục Thần sẽ không lưu tâm mà trách phạt.

Tống Dật Nhiên: "Tôi...Tôi đi đâu thì có liên quan gì sao?" Giọng của cô nghe đến đây liền không khỏi rung lên.

Tống Dật Nhiên vẫn còn đang thẫn thờ nhìn đến một nơi khác, sau khi nghe đến câu nói này của Mễ Giai Kỳ quá đỗi lịch sự, quá thể nghiêm túc, là Lăng Dục Thần lại muốn làm gì?

Mễ Giai Kỳ: "Có đó ạ, là ông chủ của chúng tôi muốn tôi đưa cô Tống về nhà." Cô nghĩ là Tống Dật Nhiên còn chưa hiểu rõ ý của cô, cô liền mỉm cười nghiêng đầu nói thêm.

Tống Dật Nhiên: "Tôi tự mình có chân không cần tên Lăng Dục Thần đó quan tâm." Giọng nói của cô đanh lại, cô đứng dậy khỏi mặt sàn nhà, bước chân muốn ngay lập tức bước đi khỏi nơi này, nhưng phía sau lại có người nói thêm vào.

“Giả nhân giả nghĩa” bốn con chữ này liên tục xuất hiện trong đầu của Tống Dật Nhiên mỗi khi nghĩ đến nét mặt của Lăng Dục Thần, hắn ta có nhã hứng quan tâm đến một đối tác hoàn toàn là đang đứng trong tình thế bị áp bách bắt buộc này sao? Đừng cố tỏ ra là bản thân giả nhân giả nghĩa nữa quá rõ ràng ai cũng có thể nhìn ra được, không cần cố gắng làm gì.

Mễ Giai Kỳ: "Vì ngày mai…ngày mai chúng ta còn có hẹn nên là..." Cô cũng không muốn ép buộc cô, nếu lúc này là ban ngày thì cô sẽ để yên cho Tống Dật Nhiên gọi xe về nhà, bản thân cô sẽ làm theo ý của Lăng Dục Thần hắn là đi theo cô về nhà.

Nhưng bây giờ là đã giờ khuya nếu cô lại để Tống Dật Nhiên tự mình đi về nơi an toàn về đến nhà của cô thì không còn gì để nói, chỉ lo sợ bản thân Tống Dật Nhiên không an toàn về đến nhà thì thôi còn làm mất luôn cả mạng của Mễ Giai Kỳ cô thì đúng là không nên rồi!

Tống Dật Nhiên: "Vẫn còn sợ tôi chạy mất hay sao?" Cô vừa khó hiểu, vừa cảm thấy không khỏi buồn cười, hỏi lại.

Đừng nói đến là một con tép nhỏ như Tống Dật Nhiên cô, cả một nơi rộng như biển khơi này hoàn toàn đều nằm trong tầm kiểm soát của Lăng Dục Thần hắn ta.

Hay nói cách khác, Tống Dật Nhiên cô là đang như Tôn Ngộ Không nằm trong tay của Phật Tổ, cho dù là có dùng cách nào đi chẳng nữa thì vẫn chính là muốn chạy cũng không thể chạy được, đừng nói đến thoát khỏi bàn tay kia của hắn, đến tầm nhìn của hắn lúc này đây chỉ sợ là bản thân cô đã là không thoát nổi.

Xem ra là Lăng Dục Thần có chút xem trọng người đối tác quèn này như cô quá rồi!

Mễ Giai Kỳ: "Cái này thì ông chủ của tôi..." Cô nghe Tống Dật Nhiên từ chối nhưng lại mang theo không ít uất ức nằm gọn trong đôi mắt kia, liền không khỏi cảm thấy chột dạ.

Thật ra thì Lăng Dục Thần chỉ đưa cho Mễ Giai Kỳ chìa khóa xe riêng của hắn sau đó để lại một câu "Đưa cô gái ngốc kia về nhà." chỉ có một câu như vậy mà thôi.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT