Lọc Truyện

Viết Xuống Chút Hồi Ức - Cảnh Minh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn về lịch trình của tôi hôm nay.

Hôm nay tôi làm báo cáo, nhưng sau đó lại không làm, huỷ rồi. Bởi vì tiến độ của thí nghiệm không thể bắt kịp.

Buổi sáng họp cuộc họp thường kỳ, nếu như thường lệ thì ít nhất cũng phải đến 10 giờ. Nhưng hôm nay, tôi chỉ tốn chưa đầy 20 phút đã giải tán, không có lý do nào khác, vẫn là thí nghiệm. Khi kết thúc, tôi vừa vỗ tay vừa hét lên như đang lên cơn phê thuốc: "Cố lên, cố lên..." Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy rằng mình không còn xa với những người làm tiếp thị đa cấp phi pháp. Ai ngờ, về đến văn phòng, đang thay áo khoác phòng thí nghiệm thì cô thư ký tới gửi bưu kiện cho tôi, còn khen biểu hiện của tôi vừa rồi rất Powerful, tôi nghe xong mà muốn xỉu...

Sau đó, lại cắm đầu vào phòng thí nghiệm. Khi đi ra, tôi kiểm tra thời gian. Khi bước đến bàn làm việc, vừa hay điện thoại cũng đang rung, 13:56. Điện thoại biểu thị có một tin nhắn thoại mới. Nhấp vào hộp thư, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, có vẻ có gì đó khác thường, nhưng chị nói rất rõ ràng với giọng chuẩn quốc gia. Hình như chị dừng lại một lúc, sau đó nói với tôi: Chị yêu em. Sau đó, là một khoảng lặng ngọt ngào, vài giây sau, chị cúp máy.

Tim tôi run rẩy, siết chặt điện thoại, lúc này mới thấy trên bàn hiển thị Missed Call từ 30 phút trước. Không biết lại xảy ra chuyện gì, tôi chợt hoảng loạn chỉ trong phút chốc. Gọi về nhà, đường dây bận, đợi và đợi, lại gọi, vẫn là đường dây bận. Gọi điện thoại, chị không nhận, lại gọi tiếp, hình như đến tiếng bíp thứ 6 mới nối máy thành công... vẫn là giọng nói quen thuộc đó... nhưng cách chị nói...



Mọi người không tưởng tượng được chị ấy hào hứng như thế nào đâu! Hồ hởi hưng phấn lắm!! Nói như rant vậy:

"Há há há há há há há há há há (không sai, chị ấy cười thế đấy)... Sue... há há há há há há.... Chị ấy.... ha ha ha ha... ở Florence... há há ha ha.... bị trộm rồi..."

Tôi: "..."

Lời thoại trong lòng: Vốn định mượn cơ hội này bày tỏ tình cảm... nhưng mà... thôi vậy.

Tôi vừa hỏi: "Chị gọi cho em để lại lời nhắn... không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Trong điện thoại lại truyền đến một tràng cười như sắp đột quỵt: "Chờ một chút, ai da, cười chết chị mất, em không biết đấy thôi, hahahahaha, chị ấy thậm chí còn không biết, hahahahaha..."

Ừm, không sai, Thẩm Phương đại nhân tôn kính thân yêu của em, em thực sự không biết, em còn không biết chị ấy không biết cái gì.

Nhưng tôi thề rằng tôi không bao giờ vu khống hình tượng của người khác! Tôi cũng không dám. Nhưng nguyên văn Thẩm Phương là vậy đấy.

Tôi nhìn đồng hồ, thấy sắp phải ra ngoài. Thế là đành phải nói: "Các chị cứ nói tiếp đi, em cần ra ngân hàng với kế toán, còn phải ra ga lấy vé tàu..."

Tôi còn chưa nói xong, còn đang định muốn nói về chuyện tối nay ăn kiểu gì, thì đằng kia đáp: "Ok, ok, tell you later, muah" rồi cúp máy nhanh như chớp.

Tôi sững sờ vài giây, cảm giác như — bị đùa cợt, giống như khi viết một bài thơ Quỳnh Dao mà tôi cho là rất hay, nhưng không cẩn thận bị giả mạo, sau đó trở thành một "thứ sỉ vả". Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được sự tức giận của Trần Khải Ca.

Tôi nhanh chóng ra ngoài vào thành phố. Mưa to rơi suốt chặng đường. Mấy ngày nay nước Anh mưa liên tục, nhiều nơi bắt đầu có lũ nhỏ, đây là điềm báo mùa hè hàng năm sắp đến. Cũng tốt, chỉ cần một chút mưa, sẽ không bị nóng khi mặc vest nữa.

Đưa nhân viên kế toán đến ngân hàng, tôi lái xe đến nhà ga. Ngày mai phải đến một ngôi trường đại học ở thành phố lân cận, gặp nhóm nghiên cứu nhỏ của công ty ở đó, đem kết quả thí nghiệm hiện có ra, so sánh với nhóm nhỏ khác. Phải mất 3 ngày làm việc để ra dữ liệu đồng bộ. Hơn nữa, tuần trước vì có công việc nên tôi đã chạy đến London, ngày hôm sau mới quay lại. Vì thế, việc lẽ ra tôi phải đi từ tuần trước đã bị trì hoãn đến ngày mai. Không thể chậm trễ thêm được nữa. Nếu trễ là tôi thất nghiệp đấy.

Đến ga xe, 20 to 3, ga ở đây của chúng tôi rất nhỏ, không có nhiều chỗ đậu xe, tôi nhìn trời mưa to mà do dự, nhưng vẫn đậu xe trên vạch vàng bên đường. Tôi nghĩ rằng sẽ nhanh thôi vì hôm nay là Thứ Hai, vả lại đã qua giờ cơm trưa. Bước vào đại sảnh, đếm trước cửa sổ có gần 10 người, xem ra cũng không nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy lo lắng, nếu phải đợi hơn 20 phút thì tôi không đợi được, để sáng mai đến sớm mua sớm, vì còn nhân viên kế toán, còn công việc đang đợi tôi.

Vì thế, tôi hỏi một ông to béo đang xếp hàng đằng trước: "Anh đã đợi bao lâu rồi?" Tôi phải tính toán tốc độ của người xếp hàng phía trước.

Người đàn ông to béo quay lại, "Just a little while. It won't be long."

Tôi ngây thơ tin vào câu nói ấy, tôi cũng không ngờ rằng, đây mới chỉ là bắt đầu! Chúa ơi ~

Tất nhiên, những chuyện xảy ra sau đó như các bạn nghĩ đấy, lúc 3 giờ, kế toán gọi đến và hỏi tôi đang ở đâu. 3 giờ 15, tôi gọi cho nhóm và nói: "Đừng đợi tôi." Đến 3 rưỡi, tôi gọi cho kế toán và nói: "I'm so sorry..."

Nhân viên kế toán trả lời tôi: "Incredible"

Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế, tổng cộng gần 10 người, có hai người rút lui giữa chừng vì không chờ được. Hiệu quả làm việc của người Anh thực sự kỳ lạ, rất kỳ lạ. Trong vài giờ tiếp theo, Incredible đã trở thành một từ mà tôi luôn muốn nói trong tâm trí, cứ như bị ám ấy, không thể kìm lại được. Tôi thực sự nghi ngờ có phải tôi mắc chứng OCD không. Viết đến đây, hình như cơn nghiện vừa dừng lại đã xuất hiện trở về! In~Credible!!

Sau đó, tôi lấy vé, quay trở lại đơn vị, trước khi quay lại phòng thí nghiệm, tôi đã cố gắng gọi một cuộc điện thoại khác về nhà, hic~ lại đường dây bận, đường dây bận~

Sau đó, Thẩm Phương nhà tôi mô tả rằng chị Sue thật hài hước. Chị ấy đang đi mua sắm ở Florence thì đột nhiên có một nhóm cảnh sát chạy đến, vừa chạy vừa thổi chiếc còi bíp bíp vui tai ~ Chị Sue thấy đây là cơ hội hoàn hảo, vội vàng chụp ảnh, đàn ông Ý đúng là bảnh quá ~

Sau đó nữa, có một sĩ quan cảnh sát người Ý bước đến gần chị Sue đáng yêu của chúng ta, gật đầu và mỉm cười: ◎#¥%...

Chị Sue nói tiếng Anh, ra vẻ thục nữ bảo người kia nói tiếng gì cũng được, từ tiếng Anh, tiếng Pháp cho đến tiếng tiếng Quảng Đông, đều được, Mandarine cũng chơi tuốt!

Anh cảnh sát gật đầu mỉm cười: ◎ ¥......

Chị Sue bắt đầu hơi nản. Tiếp tục nói tiếng Anh, cảnh sát vẫn tiếp tục ◎#¥%...

Sau một màn "giao tiếp bằng hình thể", chị Sue cuối cùng cũng hiểu ra ~ ồ ~ hoá ra mình vừa bị cướp ~ ồ ~ hoá ra vừa nãy thổi còi bíp bíp ~ là vì cảnh sát phát hiện ra có kẻ trộm đang cướp túi tiền của chị Sue nhà ta ~~

Chị Sue rất tức giận! Sao mà Ý lắm kẻ trộm đến thế! Sao mà lắm như Tây Ban Nha chết dẫm vậy!! Tại sao giữa ban ngày ban mặt mà vẫn hỗn loạn vậy!! Tại sao cảnh sát Ý không thể nói tiếng Anh?! Tại sao trả ví tiền xong rời đi luôn mà không để lại số điện thoại!!!! Thật không công bằng!!!!

Ồ~~ hoá ra là vậy ~ hahahahahahahahaha, chủ tử của tôi đúng là biết chọn người để quen.

Chị ấy thậm chí còn chụp ảnh!! Đúng là khiến người ta chảy mồ hôi như thác Laya.

Đã đến giờ tan sở, mọi người đều cảm thấy hôm nay có chút thu hoạch. Bởi vì, nhìn nước da của tôi không được tốt cho lắm. Vâng, đúng vậy, từ buổi sáng ra khỏi nhà cho đến 5 giờ chiều nay, không những tôi không uống nước, không ăn cơm, đến cả đi vệ sinh tôi cũng không đi! Tôi đúng là một Thuý Hoa thần kỳ!! ~~ công nhân gương mẫu ~ tay sai của nhà tư bản ~~ ôi~ ~~ Hơn nữa, ngày mai tôi không phải đi công tác một mình, cho dù đi cùng ngày về cùng ngày, tôi không dọn dẹp thì người ta cũng phải dọn dẹp.
Danh sách truyện HOT