<code> Ngắm nghía căn phòng một lúc thì cậu cũng lấy đồ đi tắm. Nhìn tủ quần áo mà cậu choáng ngợp, quần áo mới và là mốt của năm nay được treo ngăn nắp ở bên trong. Nhìn thôi cũng đủ biết ai đã là người chuẩn bị những món đồ này. Còn có một chiếc hộp nhỏ để ở cạnh tủ thủy tinh, Mộc Hạ vươn tay mở ra xem. Mọi thứ bên trong đều là báu vật của cậu, sợi dây chuyền đôi chung với đám bạn. Hai bộ trang phục chính tay Lê Khiết thiết kế cũng còn, chúng còn rất mới và không bị hư hại gì. Còn có một hộp nhẫn. </code>“Hộp nhẫn này ở đâu ra vậy? Mình nhớ bản thân không có món đồ này. Nhưng chiếc nhẫn đẹp quá”<code> Mộc Hạ thích thú mà ngắm nhìn chiếc nhẫn kia, phải nói đó rất đẹp. Bên trong chiếc nhẫn còn khắc một ký tự đặc biệt nào đó. Ngắm nghía một hồi mà trong cậu ùa về biết bao nhiêu là kỷ niệm đẹp. Đến khi Thảo Anh gõ cửa bên ngoài thì Mộc Hạ mới bừng tỉnh. </code>“Hạ Hạ, coi chuẩn bị xuống ăn cơm nha em”
“Dạ, chị xuống trước đi em. Em tắm xong sẽ xuống liền ạ”
“Ừm, vậy chị xuống dưới đây”<code> Tiếng chân Thảo Anh nhỏ dần về phía cầu thang, Mộc Hạ nhanh chóng vơ lấy quần áo rồi đi tắm. Mọi quá trình rất nhanh chóng, cậu cũng xuống phụ mọi người bưng chén đũa ra. Lâu rồi cả nhà mới được ngồi ăn cơm chung như này, nên ai nấy đều cười rất hạnh phúc. Ăn xong, Mộc Hạ nhanh tay nhận việc rửa chén vì ban chiều không phụ được gì nhiều. Cả nhà thấy cậu kiên quyết như vậy cũng để cho cậu làm, khi rửa chén xong thì Mộc Hạ gọt trái cây cho mọi người. Còn bản thân thì xin phép lên phòng nghỉ ngơi vì hôm nay bị hỏi nhiều quá nên cậu có chút mệt. </code>“Con xin phép lên phòng ngủ một giấc ạ, do hôm nay con hơi mệt ạ”
“Con có sốt không, để mẹ mua thuốc cho”-Hải Đường
“Con không quen với nhiệt độ thay đổi khác như này nhỉ?”-Bắc Hải
“Chắc em ấy chưa thích ứng được đó ba, dù gì em ấy cũng mới quay về hôm nay. Nên sao có thể thích ứng linh hồn nhanh như vậy được”-Thảo Anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề
=====================================
“Thôi, em lên nghỉ đi. Cẩn thận sức khỏe nha, có gì cứ gọi mọi người”-Trí Khanh
“Vâng ạ”<code> Nói chuyện với cả nhà thêm một chút nữa thì Mộc Hạ cũng lê thân xác thiếu sức sống này của bản thân về phòng, hạ cánh trên chiếc giường thân yêu xong thì cậu lôi điện thoại ra xem tin nhắn. </code>*Hàn Phong, cậu ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn. Liệu mình có bị ghét không?*
*Chắc là không đâu, nghe qua một bài thông tin từ chỗ Hàn Vũ thì sau lúc tên kia chiếm xác mình thì Hàn Phong cũng rời khỏi, nghe bảo rằng cậu ấy đi du học. Chắc việc học bên đó khiến cậu ấy bận rộn lắm đây, quả nhiên là như vậy nên cậu ấy mới không rep tin nhắn của mình*<code> Mộc Hạ vừa nhìn chằm chằm những dòng tin nhắn mình nhắn cho Hàn Phong, vừa bổ não để trấn an tâm lý đang lo sợ của mình. Quả thật cậu cũng rẫt nhớ hắn, nhớ đến nỗi tình cảm ngày càng một lớn dần chứ không hề vơi đi chút nào. Đang suy thì chợt con rảnh hệ thống xuất hiện làm cậu suýt nữa thoát tim. </code>/Hello anh, anh tìm được hướng đi chưa ạ?/
“Chưa, đợi anh lướt web tý”<code> Nói rồi cậu lơ luôn quả bóng kia mà lao đầu vào tìm kiếm, tìm đến khuya thì cuối cùng Mộc Hạ cũng tìm thấy. Sau khi nộp hồ sơ ứng tuyển cho chương trình thực tế và một số chương trình âm nhạc các kiểu con đà điểu thì cậu cũng yên tâm đánh một giấc. Sáng hôm sau, Mộc Hạ tiễn cả nhà đi làm thì bản thân cũng khoá kỹ cửa nhà mà tới Viện Quốc Gia luôn. Lâu rồi không được nghiên cứu gì đó nên cậu ngứa tay, và tất nhiên là cậu đi bộ tới chỗ bắt xe bus như thói quen rồi. Lúc rời khỏi nhà đi ra khỏi ngã cua, chợt Mộc Hạ đi ngang qua một chiếc xe sang. Bên trong xe một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi xử lý giấy tờ, khuôn mặt băng lãnh đẹp như tạc tượng ấy nhìn thôi cũng khiến khối cô gái mê như điếu đổ. </code>“Triệu tổng, công việc hôm nay quả nhiên còn rất nhiều nhỉ? Nhưng tại sao ngài không ở lại công ty làm mà phải ghé qua nhà của Lý tổng làm gì ạ?”
“Tôi muốn gặp một người, người ấy nay đã trở về rồi”
“Là cô gái nào có diễm phúc được ngài để ý vậy?”
“Là tôi có diễm phúc mới được em ấy để ý, nhưng em ấy không phải là một cô gái. Em ấy là một chàng trai vô cùng xinh đẹp, tựa như thiên sứ vậy”<code> Vừa nói người đàn ông kia vừa nở một nụ cười thật nhẹ nhàng, thấy được nét mặt này của lão sếp mà thư ký cũng thất kinh. Những lời định nói ra liền bay đi đâu mất tiêu. Còn người kia không thèm để ý đến người trước mặt mà chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.</code>