Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Con..." Lưu Tiểu Cúc muốn giải thích, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Sau đó, thân thể của Lưu Tiểu Cúc lại bắt đầu lắc lư, sắc mặt có hơi trắng bệt, nàng ta lấy tay ấn ấn huyệt thái dương: "Đầu của con đau quá, con xin lỗi, con về nghỉ ngơi trước đây."

Nói xong, Lưu Tiểu Cúc không dám nhìn cha và hai đệ đệ nhà mình, nàng ta chạy trối chết về phía nhà tranh, ngay cả vương thị gọi nàng ta lại mà nàng ta cũng coi như không nghe thấy, rầm một tiếng, Lưu Tiểu Cúc tự nhốt mình ở trong phòng.

Mà ba cha con Lưu Đại Thọ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, chẳng ai nói tiếng nào.

Bởi vì chỗ mà bọn họ đang đứng gần với cửa thôn, thỉnh thoảng trong thôn sẽ có người kéo đến cổng viên trạch xem xem tin tức người ở trong thôn về nói có phải là thật hay không, thấy ba cha con ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó, bọn họ muốn đi qua hỏi xem có chuyện gì.

Nhưng khi nhìn thấy đồ ở dưới đất, bọn họ liền đau lòng nói: "Mấy cái thứ này bị đạp tới mức nào vậy chứ..."

Sau đó lại nhìn ba cha con bọn họ, dường như là đã hiểu có chuyện gì xảy ra, liền dùng biểu cảm nén bi thương mà nhìn người ta, sau đó lại đi về phía viên trạch.

"Cha ơi..." Lưu Phúc Vĩ nhỏ tuổi lên tiếng nói, mờ mịt nhìn Lưu Đại Thọ: "Tỷ tỷ có chuyện gì vậy ạ?"

Lưu Đại Thọ cũng mông lung không kém.

Nó vốn dĩ là một đứa nhỏ trung thực, tại sao lại biến thành bộ dạng đó, thay đổi đến mức mà ông ta cảm thấy mình không quen biết.

Nghỉ một hồi, Lưu Đại Thọ mới gượng ép tìm một lý do: "Có lẽ là do trước đó tỷ tỷ của con bị thương."

Nói xong liền thở dài một cái, nhặt miếng thịt ở dưới đất lên.

Mặc dù thịt không thể ăn được nữa, có lẽ là phải cho gà ăn.

Đổi thành một bên, Lưu Tiểu Cúc về đến phòng liền ngã mình ở trên giường, hai mắt đỏ bừng, nước mắt không cam lòng chảy xuống.

Kiếp trước nhị phòng Tiêu thị tham tài đem bán Lưu Tiểu Vũ cho Chu gia ở trấn trên làm thiếp.

Nhưng bởi vì vị hôn phu đã định từ nhỏ của nàng ta đậu tú tài, nhị phòng liền tức anh ách, có tâm tư muốn để nàng ta thay vào đó, liền nhờ Trần thị là bà mối ép mình phải đổi hôn sự với Lưu Tiểu Vũ. Cứ như thế, nàng ta ngồi trên kiệu màu đỏ, được khiêng đến Chu gia, trở thành thiếp thất cho nam nhân lớn hơn cha của nàng ta mấy tuổi.

Nhưng trời xui đất khiến, nàng ta không phát sinh quan hệ với lão gia Chu gia, yên ổn ở hậu viện Chu gia, sống trong nơm nớp lo sợ một tháng trời.

Mà ác mộng chính là một tháng sau đó.

Nàng ta được đưa đến bổn gia Chu gia ở tỉnh thành, và đã trở thành đồ chơi cho lão thái gia.

Tuổi của lão thái gia còn lớn hơn gia gia của nàng ta, thân thể lại hết sức cường tráng, còn có đam mê đặc biệt, không biết đã chơi chết bao nhiêu tiểu thiếp rồi.

Còn nàng ta, không biết trải qua bao nhiêu lần sống không bằng chết, trong lòng liền cảm thấy bất mãn, mối hận đối với Lưu gia đã giúp nàng ta kiên cường sống sót, thậm chí còn học được cách bỏ qua nỗi đau mà chào đón bằng một gương mặt tươi cười.

Mặc dù nàng ta đã thắng được vị trí quý thiếp, có chỗ đứng ở Chu gia, có được quyền lên tiếng nhất định, đồng thời người Lưu gia cũng đã nhận ác báo.

Nhưng mà cuối cùng, ở một nơi bẩn thỉu như thế, nàng ta đã bị dằn vặt đến chết ở độ tuổi ba mươi.

Lúc tỉnh lại, nàng ta rất hận.

Bởi vì nàng ta vốn cho rằng mình đã được giải thoát rồi, căn bản không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa, nhưng nàng ta phát hiện mình đã trùng sinh, nhưng sau khi sống lại thì lại có một vài chuyện thay đổi.

Kiếp trước, Lưu Ly đã chết vào đầu thu, Bình Bình và Yên Yên cũng bị đại bá nương bán đi. Nhưng sau khi tỉnh lại một lần nữa, không những Lưu Ly chưa chết mà còn trở nên rất xinh đẹp, Bình Bình và Yên Yên chưa bị bán đi, ngược lại còn trở thành kim đồng ngọc nữ.

Lúc đầu nàng ta vừa hoảng sợ vừa nghi ngờ, nhưng đã có những trải nghiệm của kiếp trước, nàng ta đột nhiên cảm thấy đây chính là cơ hội của mình.

Bởi vì kiếp trước trước khi chết, nàng ta đã trở về thôn Đại Vĩ một lần.

Vốn dĩ là nàng ta đã cầu xin lão thái gia, dẫn theo hạ nhân chuẩn bị giải quyết mối hận trong lòng, trả thù người Lưu gia một phen.

Nhưng tuyệt nhiên không ngờ rằng nàng ta lại nhìn thấy một người mà nàng ta chưa từng nghĩ đến, là người có quyền cao chức trọng.

Lúc đó, nàng ta không hỏi người đó là ai, nhưng đã tận mắt nhìn thấy kết cục thảm hại của đại phòng và nhị phòng Lưu gia, rốt cuộc nàng ta cũng biết người có quyền cao chức trọng, có quyền lực trong triều ấy chính là Bình Bình đã bị bán vào năm đó.

Chu gia ở trong triều cũng có mối quan hệ, sau khi trở về trong hoảng loạn, nàng ta mới biết được thân phận của Bình Bình từ chỗ lão thái gia, chính là nhiếp chính vương đương triều.

Nếu là như thế, nàng ta sống lại một kiếp, chỉ cần lấy lòng Lưu Ly là được.

Nghe nói Bình Bình đúng là con trai ruột của nhiếp chính vương đời trước, chỉ là nhiếp chính vương đời trước đã qua đời khoảng đầu thu, sau khi Lưu Ly vừa qua đời, nhưng không có ai có thể kiểm chứng.

Trà trộn trong hộ trạch nhiều năm, Lưu Tiểu Cúc tin là cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra.

Nếu như Cố Tại Ngôn chính là cha ruột của Bình Bình và Yên Yên, vậy thì có khả năng cao Cố Tại Ngôn chính là nhiếp chính vương hiện tại.

Dù sao thì nàng ta nhớ rõ rằng lão thái gia từng nói với nàng ta, nhiếp chính vương năm đó họ Cố.

Còn về phần tại sao Cố Tại Ngôn lại chưa chết, nàng ta cảm thấy chắc là bởi vì do nàng ta trùng sinh.

Chính là bởi vì nàng ta trùng sinh, cho nên mới thay đổi vận mệnh sinh tử của Cố Tại Ngôn.

Nếu như thế, tại sao Cố Tại Ngôn lại không trở thành phu quân của nàng ta, tại sao nàng ta không cố gắng vì địa vị cao cao tại thượng ấy?

Nhưng có làm như thế nào, nàng ta cũng không ngờ rằng bây giờ Lưu Ly lại thông minh như thế, không cho nàng ta có cơ hội để lợi dụng, ngay cả cơ hội để tiếp cận với Cố Tại Ngôn cũng không có. Sau đó nàng ta hoàn toàn không biết tung tích gì về Cố Tại Ngôn nữa, nên đành phải bỏ qua kế hoạch này, chuyên tâm nghĩ cách cải thiện cuộc sống nhà mình.

Vốn cho rằng chỉ cần đến lúc Lưu Ly thành hôn mà Cố Tại Ngôn không quay về, vậy là mình đã có cơ hội để chuyển mình, nhưng hiện thực lại cho nàng ta một cái tát thật mạnh.

Không, trên thực tế thì nàng ta đã bị chịu một bàn tay rồi.

Nhưng mà dựa vào cái gì chứ?

Là do nàng ta trùng sinh nên đến bây giờ Cố Tại Ngôn mới có thể còn sống, cho nên Cố Tại Ngôn vốn dĩ là của nàng ta, dựa vào cái gì lại bị Lưu Ly cướp đi.

Nàng ta trùng sinh, tại sao lại may giá y cho Lưu Ly?

Nàng ta không cam tâm!

Tối qua hào hứng bao nhiêu, bây giờ bất mãn bấy nhiêu.

Lưu Tiểu Cúc hận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ đành thông qua việc cắn chăn để phát tiết tâm trạng của mình, nhưng trong mắt lại hừng hực hận ý, ngọn lửa ấy đang từ từ thiêu đốt.

Lưu Tiểu Cúc nghĩ như thế nào, Lưu Ly không hề biết.

Đương nhiên, cho dù có biết, tin chắc rằng Lưu Ly không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm, sự chú ý của cô đều đặt vào buổi thành hôn ngày hôm nay.

Bắt đầu từ chiều là đã có tân khách đến cửa liên tục.

Khác biệt với những người buổi sáng đến thăm dò, lần này náo nhiệt ầm ĩ, đứng đầy cả nửa sân nhỏ.

Mãi cho đến gần hoàng hôn, Lưu Ly mặc y phục chỉnh tề được đỡ ra khỏi phòng đi đến trong sân.

Lý do phải đỡ là bởi vì y phục trên người đã mặc cả ngày trời, cả người cứng ngắc, mệt mỏi vô cùng.

Chỉ là khi Lưu Ly xuất hiện, mặc dù được che kín bởi khăn trùm đầu, không nhìn thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh hít vào của những người xung quanh.

Mà những thứ này là bởi vì bộ hỉ phục quý khí bức người khiến Lưu Ly kêu khổ.

Dưới sự chủ trì của trưởng thôn, Lưu Ly và Cố Tại Ngôn hoàn tất thủ tục bái đường.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT