Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ngộ Chân sau khi nghe Vệ Chính nói, rất ôn hòa trả lời: "Ta đã hoàn tục, không còn là tăng nhân của Vân Đức Tự nữa."

Lời này là đang thừa nhận hắn ta chính là Ngộ Chân kia.

Địa vị của chùa Vân Đức chỉ đứng sau chùa Hộ Quốc Tự ở Đại Lý.

Chỉ có điều Hộ Quốc tự là quốc tự, chủ yếu phục vụ cho hoàng gia, khách hành hương chủ yếu là quý tộc thế gia.

Mà khách hành hương của Vân Đức Tự, thì chủ yếu là bách tính thiên hạ, so với Hộ Quốc Tự càng được bách tính kính yêu hơn.

Mà trong Vân Đức Tự có thể được xưng là đại sư, tổng cộng ba người.

Một người là phương trượng Ngộ Không của Vân Đức Tự, một người là tông sư Thông Huệ trăm tuổi.

Mà người thứ ba kia, nghe nói có quan hệ sâu xa với Phật, tinh thông Phật lý, tuổi còn trẻ, liền đã là đại sư, tín đồ hành hương xưng là 'con của Phật'.

Về những thứ này, đều là Lưu Ly nói tin vỉa hè.

Cô không tin Phật, cho nên cũng không có đem những lời đồn đãi này để ở trong lòng, thời điểm nghe được cái tên Ngộ Chân này cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.

Cho đến khi Vệ Chính nói Ngộ Chân là đại sư của Vân Đức Tự, Lưu Ly mới nhớ tới chuyện này.

Chỉ là trước đó, cô đều cảm thấy tin lá cải không có cái gì hay nên cũng không để ý, bây giờ bỗng nhiên biết người trước mắt chính là con Phật mà người khác nói, cảm giác kia không hiểu sao có chút không giống.

Không hiểu sao, Lưu Ly lại nghĩ đến cái nhìn của Ngộ Chân khi ở Mỹ thực thành, sau khi biết Ngộ Chân là con của Phật trong miệng người khác, Lưu Ly bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt kia càng thêm thâm ý.

Lúc trước có người đề cập đến Ngộ Chân thì nói cái gì?

Bác cổ thông kim, trên biết thiên mệnh, dưới hiểu âm dương?

Nếu là trước kia, Lưu Ly tất nhiên sẽ không tin vào chuyện mơ hồ như vậy, nhưng mình chính lại là một ví dụ mơ hồ nhất......

Kết quả là, khi Lưu Ly nhìn Ngộ Chân, ánh mắt liền xảy ra một chút biến hóa vi diệu.

Vệ Chính nghe Ngộ Chân thừa nhận, liền vẻ mặt kỳ quái: "Vì sao hoàn tục?"

"Duyên trần thế chưa xong."

Vệ Chính nhìn Ngộ Chân, không nói thêm gì nữa, nhặt cái chổi trên mặt đất lên, tiếp tục quét tuyết.

Sau khi tự Vệ Chính đến Lưu gia, vẫn tương đối trầm mặc, bình thường chỉ thích quét sân, Lưu Ly cũng thành thói quen.

Ngộ Chân bị nhìn thấu thân phận, trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước, cũng không có gợn sóng gì.

Ngược lại Tống Ân Ân, lúc này rốt cục từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt không thể tin nhìn Ngộ Chân, như là khó có thể tin Ngộ Chân chính là con Phật rất lợi hại trong lời đồn đãi.

Nhưng mà, sau khi khiếp sợ, Tống Ân Ân liền vẻ mặt hưng phấn chạy tới trước mặt Ngộ Chân, vươn tay của mình ra.

Ngộ Chân nhìn tay Tống Ân Ân, lại nhìn về phía Tống Ân Ân, không nói gì.

Nhưng ở chung với Ngộ Chân đã lâu, Tống Ân Ân tự nhận mình là con giun trong bụng Ngộ Chân, lập tức hiểu ý của Ngộ Chân: "Ngươi giúp ta xem, nhân duyên của ta như thế nào."

Nói xong, lại nói: "Nghe nói ngươi xem tướng tay rất chuẩn."

Tống Ân Ân sở dĩ gọi Ngộ Chân xem tướng tay, kỳ thực là muốn Ngộ Chân nói ra nhân duyên của mình không ở Tây Nhung.

Chỉ cần không ở Tây Nhung, như vậy nàng ta thật sự không cần hòa thân, có thể vô tư rồi.

Trong lòng Tống Ân Ân vui vẻ nghĩ, không ngờ Ngộ Chân lại lắc đầu: "Của ngươi ta không nhìn ra."

Tống Ân Ân: "…Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà không nhìn ra chứ? Không phải nói Vân Đức Tự Ngộ Chân nhìn tướng tay một cái là chuẩn sao?

Mặc dù hoàn tục, nhưng người không phải vẫn là người kia sao?

Kế tiếp, trong Cố trạch, có thể nhìn thấy Tống Ân Ân quấn quít lấy Ngộ Chân xem tướng tay, muốn Ngộ Chân giúp nhìn ra nhân duyên.

Lưu Ly không quản, chỉ bảo Hàn Lâm an bài người ở lại.

Mà đợi đến ban đêm, Lưu Ly lại đến phòng Ngộ Chân, lúc này Ngộ Chân còn đang ngồi thiền, vẫn chưa đi ngủ.

Thấy Lưu Ly đến, Ngộ Chân cũng không ngoài ý muốn, phảng phất đã sớm biết Lưu Ly sẽ đến.

Mà Lưu Ly sở dĩ nửa đêm đến tìm Ngộ Chân, chính là vì muốn biết rõ công lực của Ngộ Chân trong lời đồn là thật hay không.

Nếu thật, Ngộ Chân có nhìn ra bí mật của mình hay không.

Nếu biết, vậy...

“Thiên mệnh sở quy, tất cả đều có số mệnh, phu nhân không cần để ý.”

Đang lúc Lưu Ly nghĩ phải mở miệng như thế nào thì Ngộ Chân mở miệng trước.

Lời này vừa nói ra, thân hình Lưu Ly nhịn không được cũng cứng đờ theo, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Ngộ Chân: "Ngươi, thật sự biết được?"

Trong đầu Lưu Ly bỗng nhiên nghĩ đến bốn chữ 'Hàng yêu trừ ma'.

Ngộ Chân nếu biết bí mật của mình, có thể coi mình là yêu quái hay không......Không đúng, cô đang nghĩ gì vậy? Ngộ Chân nói hết thảy đều là số mệnh, như vậy mình là người trong số mệnh, tự nhiên sẽ không phải là yêu quái gì.

Lưu Ly đang thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Ngộ Chân nói: "Phu nhân vốn là người hai kiếp, tuy là thiên mệnh, nhưng cũng trái với thiên đạo, hẳn là trong số mệnh nên có một tử kiếp khó hoá giải."

Lưu Ly sửng sốt.

Tử kiếp?

Cô mới không sống lại bao lâu, đã được báo cho biết có một hồi tử kiếp, chẳng lẽ cô dị thế trọng sinh là do ông trời đang đùa giỡn?

"Phu nhân cũng không cần lo lắng, tuy nói khó hóa giải, nhưng nếu phu nhân một lòng hướng thiện, tử kiếp có lẽ có thể tránh được."

Lúc này đây, Lưu Ly lại mang vẻ mặt bình tĩnh: "Thiện ác chưa từng có giới hạn gì, ta chỉ làm việc bằng tâm của mình, đa tạ đại sư hôm nay báo cho biết những thứ này."

Nói xong, Lưu Ly xoay người, không chút do dự ra khỏi cửa phòng, Ngộ Chân không nói gì nữa.

Sau khi đi ra ngoài, Lưu Ly thở ra một hơi.

Một khắc khi biết mình chết, trong lòng cô nghĩ tới Bình Bình cùng với Yên Yên, cũng nghĩ tới Cố Tại Ngôn, một khắc kia là cảm xúc trầm trọng, là không nỡ.

Nhưng, cũng chỉ là một khắc kia mà thôi.

Con người cuối cùng ai cũng sẽ chết, không ai biết ngày mai và ngoài ý muốn sẽ đến bao giờ cả.

Thay vì sợ hãi một ngày nào đó sẽ đột nhiên chết đi, chi bằng lúc còn sống cố gắng sống tốt mỗi ngày, cố gắng thực hiện chuyện mình muốn hoàn thành.

Cái chết, là chuyện tất nhiên phải đối mặt, tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng của cô, trở thành chướng ngại vật trên con đường phía trước hoặc là tâm tình sung sướng của cô.

Về phần Ngộ Chân nói làm việc thiện, cô cảm thấy, tùy tính tùy tâm làm việc là tốt rồi, cô cũng không phải là một người vì làm việc thiện mà làm việc thiện.

Về phần những việc khác, mặc kệ chứ!

Hôm sau, hai mươi tám tháng chạp.

Lưu Ly không lên thị trấn nữa, bởi vì tập tục ngày hôm nay là dán song hoa, dán câu đối, sáng sớm, Lưu Ly liền cùng mấy đứa nhỏ bắt đầu một ngày bận rộn.

Cộng thêm Tôn Văn Thành và Hỷ Bảo, tổng cộng có bốn đứa, cộng thêm Tống Ân Ân thích góp vui mà chưa từng đón năm mới như vậy, mọi người dưới sự chỉ đạo của Lưu Ly viết chữ phúc, cắt hoa văn cửa sổ.

Ngoại trừ Bình Bình, chữ phúc của mọi người đều viết rất xấu, nhưng vì cổ vũ mọi người, Lưu Ly vẫn bảo bọn họ dán chữ phúc lên tất cả các cửa lớn nhỏ trong nhà.

Mà hoa cửa sổ, tuy nói bọn nhỏ cắt hoa văn cửa sổ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng rất đặc sắc, kết hợp với giấy đỏ, cũng có một phong cách riêng, vì thế trên cửa sổ trong nhà cũng dán đầy hoa đủ màu sắc.

Nhìn những thành quả này, tất cả mọi người rất cao hứng, giống như giờ khắc này trời không còn lạnh như vậy.

Chỉ là đến lúc viết câu đối, lại cảm thấy khá khó khăn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT